Lí Tùy Tâm ngồi ở bàn ăn, nhìn Bình Thường đem bữa sáng đến trước mặt nàng, ánh nắng sớm bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong nhà vừa vặn rọi lên lưng hắn, tựa như khảm trên người hắn một lớp kim quang, khiến hắn càng thêm chói mắt.
Gương mặt toát lên nét cương nghị, bờ vai dày rộng, cánh tay thon dài, lưng thẳng người rắn chắc, động tác không nhanh không chậm, lưu loát hữu lực……
Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt nàng không thể dời khỏi người hắn.
“Đến đây, ăn nào!” Bình Thường đặt dao nĩa lên.
“Anh đút tôi.” Nàng ngẩng mặt lên, làm nũng yêu cầu.
“Cái gì?” Hắn ngẩn ra, thầm nghĩ, lại tới nữa.
“Tay tôi vẫn còn đau a! Lần trước bị nắm thiếu chút nữa vặn gãy, đến bây giờ cũng chưa tốt……” Nàng vươn tay phải, chỗ cổ tay bị Tôn Nam Vinh nắm vẫn còn vết đỏ.
“Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy? Đã ba ngày ……” Hắn cau mày.
“Chính là a –đau chết được, đến bây giờ vẫn chưa thể cầm dao……” Nàng xoa xoa cổ tay, đôi mắt to nhìn thẳng dõi theo hắn.
“Dùng thìa cũng được mà.” Hắn chìa chiếc thìa.
“Tôi cũng không thể dùng thìa.” Nàng vẫn nhìn hắn.
Bình Thường cau mày, biết rõ ý nàng chính là ép hắn không thể không đút nàng.
Cũng không biết có phải do sợ hãi tại bữa tiệc rượu kia, thái độ nàng đối với hắn đột nhiên biến đổi một trăm tám mươi độ, từ tư thái nữ vương, biến thành một tiểu nữ nhân, động chút lại làm nũng, quả thực khiến hắn không sao hiểu nổi.
Không những đút cơm, càng khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-phuong/101611/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.