Editor: Hazakura
Khói lửa ngập trời, vạn tiếng gào thét.
Lệnh Ngạn nào ngờ chiến tranh lớn nhất thời tận thế lại là nội chiến, con người giết hại lẫn nhau.
Bọn trẻ con sợ tới mức run bần bật ở trên giường, Yến Tử ôm cánh tay anh khóc nức nở.
"Hu hu hu con nhớ bố...... Bố, bố ơi, bao giờ bố mới đến đón con......"
Lệnh Ngạn xoa xoa đầu bé, cười nói.
"Bố em sớm đến thôi, nhanh lắm."
Nơi góc phòng có khung cửa sổ nhỏ hẹp trên mái.
Qua ô cửa sổ, dưới màn đêm đen kịt, trời lại sáng bừng bừng. Lệnh Ngạn nhìn thấy rất nhiều dị năng bay khắp không trung.
Tận buổi tối ngày hôm sau, sự ồn ào mới trả về yên tĩnh.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua mà không có đến một âm thanh, Lệnh Ngạn chần chờ thật lâu, sau khi trấn án bọn trẻ con mới rời khỏi phố đèn đỏ.
Nhân viên công vụ thường đến giữ cửa đâu không thấy, đá quý y lén giấu trong ngăn kéo rơi vãi trên đất không ai thèm nhặt. Lệnh Ngạn mở cửa, ngửi ngay mùi máu tươi gay mũi vô cùng.
Căn cứ hóa chiến trường thảm khốc, Lệnh Ngạn nhìn thấy thi thể la liệt.
Dáng vẻ rất quen, là dị nhân thường theo sau Phương Sách cáo mượn oai hùm.
Người đang quét dọn chiến trường thấy Lệnh Ngạn, không để ý, cũng chẳng lộ địch ý, tiếp tục với việc chính mình cần làm.
Đó là dị nhân đổ máu lẫn nhau, không liên quan đến người thường vô tội, bọn họ sẽ không cậy mạnh bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-oanh/3403746/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.