Hẹn hò đến tối muộn mới về nhà, Ái Triêm hưng phấn như đang hẹn hò với nam thần trong mộng của mình vậy. Mãi cho đến khi chuẩn bị về, cô mới nhớ tới chuyện điện thoại để quên ở nhà, từ lúc đi chơi đến giờ vẫn chưa gọi điện cho Trần Minh.
Khi cô tới biệt thự, anh đã sớm thay quần áo, mở cửa rồi đứng qua một bên nhìn cô :
-Vào nhà đi chứ, trời lạnh rồi.
Cô đứng im vài giây hỏi:
-Anh… không giận em à?
Hai mắt Trần Minh nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
-Anh không giận, cũng đã có vệ sỹ theo em rồi nên không lo lắng đâu.
Bấy giờ cô mới vỡ lẽ tại sao anh không nổi điên lên khi cả ngày không thấy cô như thế. Cô quên mất là dù bất cứ hoàn cảnh nào hiện tại thì vệ sỹ của anh sẽ theo cô 24/24 để phòng ngừa bất trắc.
Khi cô bước vào nhà, cửa vừa mới đóng lại thì điện thoại của Trần Minh reo lên. Anh cầm lên nhìn một chút, sau đó bấm phím nghe.
-Alo…
Ái Triêm cũng không đi tiếp mà dừng chân hóng chuyện. Anh ậm ừ mấy tiếng, sau đó vài giây lại đổi liền gương mặt tươi cười:
-Dạ, ba.
Cô liếc mắt nhìn anh. Cái người này sao gọi thuận miệng quá vậy? Từ lúc bị thương đưa về từ đồi Hạt cát, sức khỏe của ba rất tệ. Vì vậy sau khi thăm khám cho ông, Trọng Nhân nói với Trần Minh phải đưa ông sang Mỹ chữa trị. Anh sắp xếp người chăm sóc ông bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/3304733/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.