Nội tâm của Ái Triêm không hề bị cô ta kích thích mà gợn sóng, cô và Ngọc Minh quen biết nhiều năm, tất nhiên cũng biết cái người ngực to não ngắn này đâu có dùng não để suy nghĩ. Cô là đi về cùng với Trần Minh. Trong cái nhà này, cô quan trọng hay Trần Minh quan trọng hơn? Vậy mà chỉ quan tâm cô đến trễ. Sao không nhìn thấy Trần Minh mang cô về trễ? Đúng là đại tiểu thư, đa số thời than có được đều thích đua đòi, ăn chơi, đâu có dùng để hoạt động chất xám?
Ái Triêm cười cười, cố ý nói:
-Tôi làm mất mặt ai không quan trọng, chỉ cần không liên quan tới cô là được. Cô đâu cần dài tay thế chứ?
Ngọc Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cô ta đang diễn vai thục nữ đoan trang trước mặt mọi người nên không thể nổi nóng:
-Lúc trước cũng không biết là ai có tự tin thề thốt, dọn ra khỏi nhà họ Trần thì tuyệt đối sẽ không quay về. Giờ thì đẹp mặt rồi, không nỡ từ bỏ đúng không?
Ái Triêm quắc mắt nhìn cô ta:
-Là Trần Minh mời tôi quay về. Bộ cô không thấy anh ấy dắt tay tôi vào sao?
Ngọc Minh nghe câu này thì lại càng nghiến răng nghiến lợi:
-Cô đắc ý cái gì, quay về thì thế nào chứ, một ngày nào đó cô vẫn là sẽ bị đuổi ra ngoài!
Ái Triêm nhàn nhạt cười:
-Cho dù tôi có bị đuổi đi chăng nữa, cũng không tới phiên cô tiến vào nhà này. Hình như trận đòn hôm trước vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710180/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.