Catherin thấy Ái Triêm im lặng thì nhanh chóng sai người dọn phòng ngủ.
Ái Triêm vừa tiến đến, đã bị căn phòng ngủ đơn sơ này làm cho nhíu mày:
-Cậu... có thể ở nơi này sao?
Catherin cười mỉm gật đầu, cũng biết Ái Triêm đang nghĩ gì:
-Đúng vậy, tôi cũng đâu phải không thể không chịu được khổ.
Ái Triêm vẫn không hiểu. Người như Catherin xuất thân cao quý, luôn sống trong giàu sang, có kẻ hầu người hạ. Hiện lại ở trong khu trạch viện cũ kỹ tồi tàn này, lại còn năn nỉ cô cùng ngủ lại.
Sau khi Ái Triêm tiến vào, cũng không tùy tiện đi loạn. Cô ngồi ngay ngắn trên sofa suy ngẫm lại mọi chuyện.
Catherin đưa tách cà phê cho cô:
-Cậu thả lỏng người đi. Quần áo mới tôi cũng chuẩn bị cho cậu rồi. Tắm rửa rồi ăn tối.
Ái Triêm không nhận cà phê:
-Tôi không uống cà phê vào buổi tối, sẽ mất ngủ. Lúc chiều trước khi đi đã ăn qua loa rồi.
Catherin à lên một tiếng coi như hiểu rồi tự mình uống một ngụm cà phê, nhìn Ái Triêm đang rất tâm trạng phía đối diện:
-Ái Triêm, vì sao cậu đi Mỹ tu nghiệp?
Ái Triêm nghĩ nghĩ:
-Lúc trước tôi vì người khác lãng phí thời gian của bản thân quá nhiều, nên giờ lại muốn làm một ít chuyện mình thích. Chỉ vậy thôi. Vậy còn cậu?
-Nếu tôi nói tôi vì cậu, cậu có tin không?
-Hả? Liên quan gì tới tôi?
-Ừ, cũng biết cậu sẽ không tin. Nhưng rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu.
Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710126/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.