Tựa hồ bởi vì có sự an toàn của Ái Triêm ở giữa làm xúc tác, bầu không khí giữa hai người ôn hòa hơn rất nhiều. Trần Minh rũ mắt:
-Xin lỗi chú. Cô ấy cũng là thân bất do kỷ, vì muốn giúp con nên mới vậy. Sẽ không có lần sau.
Ba Chỉnh yên lặng một lát:
-Cậu đối với con bé... có thật lòng không? Càng không phải muốn lừa gạt tình cản của nó chứ?
-Sự thật là, con thích cô ấy. Con muốn có cô ấy.
Ba Chỉnh im lặng một lát:
-Con bé không thể nào đồng ý ở bên cạnh cậu nữa. Cho dù tôi biết con bé có thích cậu, nhưng nó đã từng nói vĩnh viễn cũng sẽ không quay lại với cậu. Cậu cũng biết tôi vì sao lại để con bé ở cạnh cậu. Nhưng tôi không hi vọngcon bé suốt đời đau khổ. Nếu nó không muốn, tôi sẽ nói hết sự thật cho nó nghe, sẽ mang nó trốn khỏi nơi đây, mai danh ẩn tích.
Trần Minh vừa định mở miệng hỏi vì sao thì ông đã cúp máy. Anh buông điện thoại, hơi hơi nghiêng đầu, đưa tay lên xoa xoa trán, trong lòng vẫn còn đang tự hỏi tại sao ông không tin tưởng anh.
Qua mấy giây sau dường như cũng nhận ra đưuọc câu trả lời. Ngay cả cô cũng không còn tin anh nữa, huống hồ là ba Chỉnh. Anh nặng nề thở dài. Ánh mắt thoáng nhìn Khương Đồng đang đứng căng thẳng bên cạnh:
-Tôi không mệt thì thôi. Cậu khẩn trương như vậy làm gì?
Khương Đồng nghĩ thầm không phải sợ lão đại anh xúc động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710086/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.