Aí Triêm cố nuốt hết cháo trong miệng, rót cho mình cốc nước lọc, uống ừng ực, sau đó mới nhìn anh:
-Anh đâu còn là trẻ con.
Trần Minh cảm thấy bản thân hiện tại anh thật sự rất thảm. Hiện tại là đang cầu xin sự chú ý của cô:
-Thật xin lỗi, tôi không có ý gì cả.
-Trước kia anh luôn làm cho tôi có cảm giác không có chuyện gì không làm được. Đột nhiên lại giở thói trẻ con thế này, tôi có chút không thích ứng được.
-Không thích ứng được cái gì?
-Không thể nói rõ được.
-Em còn thích tôi không? Giống như hiện tại tôi thích em vậy?
Ái Triêm sửng sốt nhìn vẻ mặt dày vô sỉ của anh, rồi lại cảm thấy càng ngày cô càng chẳng hiểu được anh:
-Thích? Anh... Thích tôi sao?
Cuối cùng Trần Minh cũng mỉm cười, nụ cười đơn thuần và đắc ý như trẻ con. Nhìn cô vừa sửng sốt vừa thẹn thùng kia, anh có sự tự tin anh sẽ làm cô thay đổi.
Thật sự Ái Triêm bị câu nói này của anh làm cho giật mình thật. Từ lần Trần Minh bị bấất tỉnh mà ngã xuống sàn kia, cô phát hiện bản thân còn rất quan tâm đến anh, nên trong lòng cô hiểu rõ mình còn thích anh. Nhưng cô vẫn luôn không thừa nhận, thậm chí còn trốn tránh nữa.
Cô cúi đầu lẩn tránh ánh nhìn của anh. Trần Minh nhìn cô bằng ánh mắt khổ sở:
-Em còn thích anh đúng không? Chuyện thừa nhận em còn thích anh khó khăn đến vậy sao?
Vốn dĩ Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710084/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.