Ăn xong bát cháo, khuôn mặt cô đã bớt nhợt nhạt.
Cô nhỏ giọng kể lại câu chuyện đã nghe thấy những người đồng nghiệp ở công trường lén lút nói xấu cô.
Trâm Chi càng nghe càng phẫn nộ:
- Có cái thói đời lạ vậy? Chuyện nhà mình lo không hết, lôi chuyện người khác ra bàn tán làm gì? Gặp tớ thì tớ đã cho mỗi người một bạt tai mới xứng.
- Tớ không làm như cậu được. Bởi cũng không phải tự nhiên mà họ lôi tớ ra làm đề tài mắng chửi. Cậu còn nhớ Khả Như không?
- Khả Như? Cái cô giảng viên đại học kiến trúc nổi tiếng vụ đi khách năm đó hả?
- Ừ. Cô ta tung tin đồn nhằm vào tớ đấy.
Trâm Chi hơi giật mình, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Cô trừng mắt với Ái Triêm cứ như nhìn thấy bóng ma:
- Cậu nói thật không đấy? Bà cô đó...Vào hai hôm trước, cô ta... đã chết rồi.
Cơ mặt Ái Triêm dường như bị đông cứng trong giây lát, lông ở trên người dựng đứng hết cả lên, cô hoàn toàn không biết thông tin này. Trầm ngâm lẩm bẩm:
- Cô ta chết rồi sao?
Không biết bao lâu sau cô mới định thần hỏi lại Trâm Chi:
- Chuyện xảy ra từ bao giờ?
- Thì mới hai hôm thôi. Cô ta tự sát bằng hơi ga ở căn hộ thuê. Đợi đến sáng ngày hôm sau hàng xóm phát hiện báo cảnh sát, thì người đã tắt thở.
Ái Triêm có hơi nghi ngờ về cái chết của Khả Như:
- Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707853/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.