Chuông cửa đột nhiên vang lên, Ái Triêm quay người đi mở cửa để tránh đi sự ngượng ngùng.
Ngoài cửa là Khương Đồng trên tay xách theo một ít thứ.
Khương Đồng nhẹ gật đầu chào cô rồi mang đồ trên tay tiến vào phòng khách.
Trần Minh phất tay nói với Khương Đồng vài câu, anh ta nhanh chóng gật đầu mang thùng dụng cục đi vào phòng ngủ.
Giao việc cho Khương Đồng xong, anh lại lấy lại dáng vẻ lạnh lùng mà tréo chân ngồi trên sofa phòng khách. So với người đàn ông mang tạp dề nấu ăn lúc nãy thật là một trời một vực.
Ái Triêm cũng ngồi xuống sofa cách Trần Minh không xa, như có suy nghĩ gì đó nhìn anh.
Khoảng cách không xa không gần, hai người đối diện nhau, đều nhìn thấy 'có chuyện muốn nói' trong mắt đối phương.
Ái Triêm mở miệng trước, cô ngồi xuống sofa, mười ngón tay đan vào nhau. Có một chuyện cô không nghĩ ra, lại có chút vướng mắc.
- Trần Minh. Hôm qua, trong bệnh viện, tôi có nghe được một chuyện...
- Ừm?
Trần Minh gật nhẹ đầu, một tay đang cài lại cúc áo, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ anh đang lắng nghe.
- Chuyện Khả Như... cô ta tự tử chết. Anh... có biết chuyện đó không?
Động tác cài cúc áo ở cổ tay dừng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy là sự bình tĩnh và sắc bén như muốn từ trên gương mặt cô tìm xem ý cô đang hỏi có nghĩa là gì:
- Có đọc báo. Sao? Em muốn biết gì?
Cô muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707852/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.