Chẳng thấy có ai ở chỗ này, bốn bề chỉ có xe của Ái Triêm đứng trơ trọi. Đầu đường đi lên đèo còn đặt biển cảnh báo đoạn đường đèo sạt lở nghiêm trọng. Có lẽ là trò của cô ta. Không gian vắng lặng đến nỗi Ái Triêm nghe được tiếng tim mình đập thùm thụp trong lồng ngực.
Cũng chẳng biết trong hồ lô của cô ta đang chứa thuốc gì. Nơi đường đèo như này cô không biết đi hướng nào để tìm người.
Trong khi cô đang sốt ruột ngó nghiêng tìm kiếm thì bỗng có tiếng động ầm ấm làm cô giật nảy mình xoay người lại. Vách núi đột ngột chuyển động tách ra một khe hở đủ cho một người chui vào. Cái gì đây? Hang động ư ? Cũng không phải. Bên trong cô vẫn cảm nhận được chút ánh sáng lọt ra. Vách núi này đã được con người cải tạo xây dựng lại và cài đặt hệ thống đóng mở tự động. Nhìn bên ngoài không ai có thể phát hiện ra bên trong đã bị đục rỗng.
Không thể tin được. Nếu nó không tự mở ra từ bên trong thì cô không hề có chút suy nghĩ nào chỗ này có thể cho người đi vào được. Rất nhanh, ba tên mặc áo đen hùng hổ bước ra, ai nấy cũng mặt mày bặm trợn nhìn cũng biết không phải kẻ tốt lành gì.
Ngọc Minh dù sao cũng xuất thân từ gia đình danh giá. Tại sao lại quen biết những kẻ này ? Đây là điều mà Ái Triêm khó hiểu.
Ba tên liên tiếp nối nhau chui ra khỏi đó thì vách hổng nhanh chóng đóng lại. Quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707755/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.