Chương trước
Chương sau
Sương mù do người tuyết phun ra xém chút nữa đông lạnh con người thành tượng băng, huống chi là cả cơ thể nó úp lên mặt người khác.

Minh Tu Nghệ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng nhào lên phía trước, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Cung Ngô Đồng bị đông thành vụn băng, nỗi sợ hãi vọt lên trên ngực, phảng phất như thiên lôi bổ xuống đầu, thanh âm gần như vụn vỡ.

"Sư ——!!"

Nháy mắt tiếp theo, Cung Ngô Đồng vươn tay kéo người tuyết đang làm ổ trên mặt mình xuống, tiện tay lắc lắc, hiếu kỳ hỏi: "Thứ gì thú vị thế?"

Minh Tu Nghệ: "... Tôn."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cũng đúng, Cung Ngô Đồng là ai chứ, sao có thể bị một cục tuyết đông lạnh giống họ được?

Người tuyết mới vừa rồi còn làm ba người sứt đầu mẻ trán chật vật không thôi bị Cung Ngô Đồng tùy tiện niết chặt trong tay, như thể đang bóp một con búp bê vải.

Người tuyết bị bóp đến khuôn mặt tròn vo, liều mạng giãy dụa muốn trốn thoát, nhưng căn bản không có cách nào tránh khỏi ngón tay thon dài của Cung Ngô Đồng, chỉ có thể ngao ngao tốn công vô ích.

"Ầu, chơi cũng vui đó." Cung Ngô Đồng mỉm cười chọt chọt mặt của người tuyết, ngẩng đầu lên nhìn, "Đây là linh sủng do ai mang đến à? Lớn lên giống Tu Nghệ..."

Lời còn chưa dứt, tầm mắt của Cung Ngô Đồng liền dừng trên Hồng Trần Uyển trời băng đất tuyết.

Cung Ngô Đồng: "..."

Vẻ tươi cười của sư tôn chậm rãi cứng đờ trên khuôn mặt, giống như đang bị người tuyết đông cứng.

Tiểu viện tử y vẫn luôn nghiêm túc quản lý từ sau khi đến Hồng Trần Uyển...

Không.

Kích thích này quá lớn, Cung Ngô Đồng che ngực lảo đảo lùi ra sau nửa bước, được Minh Đăng đã hoá thành hình người đón lấy.

Một lát sau, ba nhóc đồ nhi ủ rũ cụp đuôi đứng thành hàng, đầy mặt viết mấy chữ chột dạ áy náy.

Cung Ngô Đồng bị chọc tức đến suýt chút nữa phát bệnh, được Minh Đăng đút rượu thuốc, hơi thở mong manh nằm trên giường, uể oải nói: "Là vị đại năng nào có tiền đồ quá vậy? Đến đây cho ta nhìn mặt chiêm ngưỡng một lần đi."

Minh Tu Nghệ còn chưa kịp chủ động nhận sai, Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng đã sợ liên lụy bị sư tôn ghét bỏ, mỗi người một tay đặt sau lưng hắn, dùng sức đẩy hắn ra ngoài.

Phịch một tiếng, Minh Tu Nghệ bất chợt không kịp chuẩn bị bổ nhào lên giường Cung Ngô Đồng, lảo đảo nửa quỳ xuống.

Minh Tu Nghệ: "..."

Cung Ngô Đồng sâu xa mắt đối mắt với hắn.

Không hổ là đồ nhi tốt do y thu, vừa mới nhập môn chưa được ba ngày mà đã đại nghịch bất đạo hủy hoại tiểu viện tử y dốc lòng chăm sóc nhiều năm.

Tên nhóc này nếu mà lớn thêm chút nữa, còn lợi hại hơn bây giờ?

Minh Tu Nghệ đầy mặt xấu hổ, hắn ngẩng đầu, phát hiện biểu cảm muốn ăn thịt người trên khuôn mặt sáng sủa đường hoàng của Cung Ngô Đồng, chột dạ lùi ra sau nửa bước mà quỳ trên mặt đất, lúng ta lúng túng nhận tội.

"Là con trông nom không tốt gây nên lỗi lớn, mong sư tôn trách phạt."

Người tuyết kia vẫn còn đang ú ớ kêu gào, bị Minh Đăng nắm trong tay không thể trốn thoát.

Minh Đăng chính là hiện thân của xuân ý, huống chi còn có linh lực của Cung Xác, dĩ nhiên là thứ mà người tuyết sợ nhất.

Minh Đăng thần sắc lạnh nhạt, rót linh lực xuân ý vào trong cơ thể người tuyết, khiến nó hơi run rẩy, như tuyết muộn gặp gió xuân, băng tuyết bị hoà tan tích tắc rơi xuống dọc theo mũi chân của người tuyết.

Nhìn chắc chưa tới nửa canh giờ là sẽ biến thành một vũng nước.

Cung Ngô Đồng nhìn lướt qua người tuyết, đại khái cũng hiểu được chuyện gì vừa phát sinh, y duỗi tay một cái, người tuyết bay tới trước mặt y, bị y nhẹ nhàng niết trong lòng bàn tay, dùng thần thức tra xét một lần.

Mấy ngày trước Ma tôn Túng Hiềm Minh từng nói với y trong cơ thể của Minh Tu Nghệ có băng linh chủng, hiện tại xem lại, e là không đúng.

Người tuyết kia không phải là băng linh chủng tầm thường, mà là hàn băng linh chủng hiếm có gấp bội.

Hồi tưởng lại lời nói của Minh Tu Nghệ trước kia, động linh lực trong Hàn Đàm ở đảo Minh Hạp sẽ bị đông cứng gây tổn thương đến kinh mạch, mà đợt này Cung Ngô Đồng đến, Sở Dự vớt kiếm dưới Hàn Đàm nửa ngày, sau khi xong việc ngoại trừ bị đông cứng ngoài thân, thì kinh mạch hoàn toàn không bị thương tổn.

Trước kia Cung Ngô Đồng còn đang nghi ngờ, hiện giờ rốt cuộc cũng minh bạch.

Lúc Minh Tu Nghệ rơi xuống Hàn Đàm, hàn băng linh chủng được nuôi dưỡng trong hàn băng ngàn năm vô tình chui vào đan điền của hắn, bị hắn mang khỏi Hàn Đàm.

Biết tu vi của Minh Tu Nghệ hiện tại không thể nào khống chế được hàn băng linh chủng, Cung Ngô Đồng cũng không nhiều lời trách cứ, thi triển cái ràng buộc quyết vào trong cơ thể của hàn băng linh chủng, cưỡng ép nó hoá thành một băng chủng phát sáng chui về đan điền của Minh Tu Nghệ.

Minh Tu Nghệ thấy cuối cùng cũng thu cái thứ đáng chết đó về được, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cung Ngô Đồng rủ cổ tay tuyết trắng bên giường, biếng nhác nói: "Đứng lên đi, chuyện có gì lớn đâu."

Minh Tu Nghệ không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ mím môi nhìn chòng chọc bàn tay trắng muốt trước mặt, bướng bỉnh nói: "Mong sư tôn trách phạt."

Cung Ngô Đồng không nhìn hắn, trái lại dời tầm mắt sang đám dây leo dài ngoằng thô to lộn xộn bên ngoài hành lang, hơn nửa ngày sau mới tán thưởng nói: "Dây leo ngoài kia không tồi."

Minh Tu Nghệ không hiểu vì sao y lại khen cái đám dây leo đã hủy hoại hơn nửa hành lang, còn đang chờ trách phạt.

Cung Ngô Đồng cảm khái xong, nhấc tay chém ra một đạo linh lực mạnh mẽ ép Minh Tu Nghệ đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Gấp cái gì, việc trách phạt cho dù con không nói thì ta cũng sẽ ban."

Lúc này cảm giác tội lỗi trong Minh Tu Nghệ mới bớt đi đôi chút.

Cung Ngô Đồng rất tâm huyết với tiểu viện tử của mình, nói: "Đợi lát nữa Minh Dăng dọn dẹp băng tuyết xong, con dùng linh lực hệ mộc của mình giúp cứu cỏ cây hoa lá còn sống trước đi."

Thấy mình có điểm hữu dụng, Minh Tu Nghệ thở phào một hơi thật mạnh, nghiêm mặt nói: "Dạ!"

Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng đứng một bên thấy Cung Ngô Đồng không nổi giận, cũng nói theo: "Sư tôn, sư tôn tụi con thì sao?"

"Các con á." Cung Ngô Đồng nghiêng đầu nghĩ ngợi, đưa tay nặn ra một chú bướm mực chỉ đường, "Vậy chạy vặt giúp ta đi, đến Linh Hủy Cốc ở Cửu Phương tông mang chút hoa cỏ về đây."

"Dạ!"

Cung Ngô Đồng nói tên một vài loài hoa mà mình thích nhất, Việt Ký Vọng nhớ rõ, sau đó vui vui vẻ vẻ cùng Tuy Tương Phùng vội chạy đến Linh Hủy Cốc.

Minh Đăng đã điều khiển linh lực hoà tan hết toàn bộ băng tuyết trong Hồng Trần Uyển, tuyết tan thành nước róc rách chảy xuống hồ, còn xuôi theo cánh hoa bị đông cứng.

Hàn băng linh chủng quả nhiên không thể khinh thường, hơn phân nửa số hoa ở Hồng Trần Uyển đều bị đông thành băng hoa, một khi tuyết tan đi rồi thì ngay cả hoa cũng không thấy đâu, chỉ còn gốc cây trụi lủi.

Minh Tu Nghệ càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.

Minh Tịch cũng thích lan, Minh Tu Nghệ đi theo mưa dầm thấm lâu cũng biết được một ít, trong nội viện có vài gốc lan hiếm lạ cực điểm, tam giới giá trên trời khó cầu, cứ thế mà bị hắn phá hủy.

"Nếu tu vi của ta cao hơn chút thì tốt rồi." Trong lòng Minh Tu Nghệ lần nữa xuất hiện suy nghĩ này, mà lại càng trở nên mãnh liệt.

Hoa quỳnh hoa lan trồng trên đất tất cả đều bị hủy hoại không còn một mảnh, chỉ có vài loài chịu rét miễn cưỡng còn sống, Minh Tu Nghệ nhìn thấy chút màu xanh lục, vội tiến lên đặt tay lên rễ cây, rót linh lực vào đó.

Linh lực hệ mộc tương tác với cây cối rất tốt, năng lực chữa trị lại càng hữu hiệu nhất, rất nhanh, vài cái cây héo rũ ỉu xìu sống lại trong tay hắn.

Thứ cuối cùng được hoà tan chính là gốc hoa lê che trời kia, Minh Tu Nghệ nhìn cành cây trơ trọi, rót linh lực vào rễ cây.

Quanh người Minh Đăng toàn là huỳnh quang xanh biếc, hắn đứng một bên dẫn nước xuống hồ, thấy thế thì nhàn nhạt nói: "Cái cây đó không cứu được, đừng lãng phí linh lực."

Minh Tu Nghệ lại lắc đầu: "Có thể cứu được, rễ cây chưa bị hủy hết toàn bộ."

Linh lực cuồn cuộn không ngừng rót xuống bên dưới cây lê như cũ, sắc mặt Minh Tu Nghệ nhanh chóng tái nhợt, nhưng hắn không chịu dừng, linh lực đứt quãng rót vào, lại khiến cho cây lê héo úa chậm rãi xuất hiện đôi chút cơ hội sống.

Đúng lúc này, một bàn tay lành lạnh đột nhiên chế trụ cổ tay hắn, ngăn linh lực của hắn lại.

Minh Tu Nghệ mờ mịt ngẩng đầu.

Cung Ngô Đồng lôi hắn dậy, đôi mắt khẽ cong: "Chỉ là một cái cây mà thôi, sao phải liều mạng đến thế?"

Minh Tu Nghệ: "Nhưng mà..."

Cung Ngô Đồng ngậm cười, nhẹ nhàng duỗi tay bắn vào mi tâm Minh Tu Nghệ, một luồng linh lực mát lạnh tiến vào thức hải hắn.

Minh Tu Nghệ đột nhiên thở hổn hển một hơi, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đã sử dụng hết toàn bộ linh lực trong kinh mạch, khắp xương cốt truyền đến cơn đau nhức tê tê dại dại.

Cung Ngô Đồng đặt một tay sau lưng, mỉm cười nói: "Đưa tay ra —— hôm nay con là người đầu tiên đến đón sư tôn, thưởng cho con nè."

Minh Tu Nghệ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Sư tôn còn chưa phạt con mà."

Hắn thấy mình không xứng với phần thưởng của Cung Ngô Đồng.

"Chậc, lắm lời, còn chưa được thấy đã vội vàng muốn phạt." Cung Ngô Đồng nói, "Yên tâm đi, sư tôn luôn luôn thưởng phạt rõ ràng —— đưa tay."

Minh Tu Nghệ thoáng do dự, mới không được tự nhiên mà vươn tay.

Cung Ngô Đồng nhét cái thứ lạnh buốt kia vào lòng bàn tay của hắn, Minh Tu Nghệ sững sờ, còn tưởng rằng mình đang cầm một khối hàn băng.

Thế nhưng khi lớp lớp tay áo rộng rãi của Cung Ngô Đồng rời đi, lộ ra chuôi kiếm quen thuộc trong lòng bàn tay, rốt cuộc Minh Tu Nghệ mới nhìn rõ cái thứ trong tay mình là gì.

Đó là ——

Ngọc Câu kiếm của hắn.

Minh Tu Nghệ trực tiếp ngu người tại chỗ, nhìn thanh kiếm toả ra ánh trăng thật lâu mà chưa thể hoàn hồn.

Cung Ngô Đồng rất hài lòng với phản ứng của hắn, đang vui vẻ rạo rực muốn tranh công, nhưng lại nhớ tới nước mưa trên người mình đã bị xuân ý của Minh Đăng làm cho bốc hơi, đành mãn nguyện từ bỏ chiêu thức tranh đoạt công lao với người khác.

"Thế nào, thích không?" Cung Ngô Đồng mong chờ hỏi, "Đây là do chính nghĩa huynh tốt của con tự xuống Hàn Đàm vớt lên đấy."

Minh Tu Nghệ nắm chuôi kiếm, vừa mơ hồ mà lại vô thố, chỉ cảm thấy thanh kiếm tựa như nặng nghìn cân, khiến cổ tay hắn đau nhức.

Con người Sở Dự khôn khéo như thế, nếu không phải do Cung Ngô Đồng, sao có thể tự đi vớt kiếm vì mình?

Sau khi Minh Tịch chết, Minh Tu Nghệ còn tưởng rằng thế gian này sẽ chẳng còn ai quan tâm hắn có tủi thân hay không, sẽ chẳng còn ai xuất đầu lộ diện vì chút chuyện râu ria này của hắn, sẽ chẳng còn ai hao phí tinh lực quản hắn.

Nhìn đôi mắt hoa đào cong cong đang dịu dàng mỉm cười với mình của Cung Ngô Đồng, giữa lúc hốt hoảng, Minh Tu Nghệ đột nhiên cảm thấy tảng đá vẫn luôn bị ép chặt trong lòng bị nụ cười này trực tiếp phá nát.

Hoá ra trên thế gian này, vẫn có người để ý tới hắn.

Phảng phất như Ngọc Câu kiếm vừa chém một kiếm khai mở cửa lòng vẫn luôn đóng chặt của Minh Tu Nghệ, phẫn uất tủi thân chất chứa trong lòng từ khi Minh Tịch qua đời, cùng nỗi e sợ bị Cung Ngô Đồng ghét bỏ lo được lo mất, đồng loạt phát tiết như lũ trào bờ đê.

Cảm xúc tích tụ nơi trái tim chợt trở nên chua xót, từng chút đánh úp khắp mọi bộ phận cơ thể, cuối cùng chen lên hốc mắt, suýt chút nữa khiến nước mắt hắn trào ra.

Linh lực hệ mộc vẫn còn chậm rãi lan khắp cây lê, lúc này đã chậm rì rì lên tới đỉnh ngọn, ngọn cây trơ trọi như cây khô gặp mùa xuân, đột nhiên bung xoè từng khóm hoa lê trắng tuyết.

Minh Tu Nghệ nhào vào lòng ngực Cung Ngô Đồng giữa cái nơi ngập mùi hoa lê, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống.

Cuối cùng hắn cũng tìm được nơi để về.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cung Ngô Đồng: Hắn yêu ta!

Minh Tu Nghệ: Ta nhất định sẽ tu hành thật tốt không uổng công sư tôn khổ tâm dạy dỗ, buổi tối lại đến thỉnh giáo kiếm chiêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.