Cây lê lại lần nữa bung nở những khóm hoa tuyết trắng.
Một con khổng tước từ không trung bay tới, nhanh nhẹn rơi xuống lan can hành lang, kín kẽ mở bình.
Cửa phòng khắc hoa của Cung Ngô Đồng đã rộng mở, y vén áo bào khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lười biếng mà nhìn Minh Tu Nghệ bận tới bận lui trong viện, ngón tay thon dài cuốn quanh tia sáng xanh nhạt, nghiêm túc nói: "Ngươi nói vừa rồi hắn đột nhiên ôm ta, có phải là vì biết yêu rồi không?"
Sợ Cung Ngô Đồng bị lạnh, Minh Đăng đã hoá thành xuân ý đuổi bay toàn bộ hàn ý còn sót lại trong sân, nghe Cung Ngô Đồng lại bắt đầu lải nhải, phiền đến hận không thể tự tiêu tan thần thức.
Minh Đăng hữu khí vô lực nói: "Tiểu Thánh tôn, Minh Tu Nghệ đối với ngài có lẽ chẳng qua chỉ là sự cảm kích và lòng kính sợ với bậc sư trưởng, cũng không phải là... Cũng không phải là..."
Cung Ngô Đồng chống cằm nhấp một ngụm rượu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhưng hắn vừa mới nhào vào lòng ta, còn khóc, còn... À! Hắn còn nhìn lén ta! Thế không phải mới biết yêu thì là gì?"
Minh Đăng: "..."
Khoé môi Minh Đăng co rúm, Minh Tu Nghệ chẳng qua chỉ là cứu được cái cây, nên mới nhìn nhìn muốn lén lút tranh công mà thôi, chứ nhìn lén chỗ nào?
Cung Ngô Đồng tự luyến lạ thường, chậc chậc nói: "Mà cũng phải thôi, cả cái tam giới này có ai từ chối được Tiểu Thánh tôn? Ngay cả Phật tử cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-se-dai-nghich-bat-dao-voi-su-ton-co-ma/2699951/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.