Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do. 
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Cung Ngô Đồng chậm rãi đi vào, đại khái là y vừa mới tắm xong, cả người dính đầy hơi nước, mái tóc dài ẩm ướt rũ sau lưng vẫn còn đang nhỏ nước tí tách. 
Minh Tu Nghệ phục hồi tinh thần hành lễ: "Sư tôn." 
Cung Ngô Đồng thuận miệng đáp, buồn bực khụ một tiếng, vẻ mặt yếu đuối mỏi mệt đi đến nhuyễn tháp trong phòng ngoài, cầm quyển thoại bản tường vi mới đọc được một nửa lên. 
Minh Tu Nghệ: "……" 
Đã yếu cỡ này rồi mà còn không quên đọc thoại bản. 
Cung Ngô Đồng cuộn tròn thoại bản lại, nhìn thoáng qua chiếc hộp lưu ly một bên đã đoán được đại khái ý định của Ôn Xuân Vũ, không khỏi bật cười: "Mấy cái đó con thích thì lấy, coi như quà gặp mặt tiểu sư thúc tặng con đi, lúc tu vi ngưng trệ thì chỉ cần ăn một viên là được. Đừng ăn nhiều, chẳng có ích lợi gì cho việc tu hành đâu." 
Minh Tu Nghệ do dự một chút, mới gật đầu. 
Cung Ngô Đồng đang muốn rời đi, Minh Tu Nghệ lại như bị ma xui quỷ khiến mà gọi y lại: "Sư tôn..." 
Cung Ngô Đồng: "Hửm?" 
Minh Tu Nghệ thử nói: "Trong thức hải của sư tôn..." 
Cung Ngô Đồng liếc hắn một cái: "Không phải ta đã nói là đừng hỏi cái này à?" 
"Không phải ạ." Minh Tu Nghệ gấp gáp nói, "Con đã nhìn thấy một chút ký ức... Về bản thân mình trong thức hải của sư tôn, nên con muốn hỏi sư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-se-dai-nghich-bat-dao-voi-su-ton-co-ma/2699890/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.