Tu đạo một bước một gian nguy, huống hồ trong cơ thể của Minh Tu Nghệ còn có hàn băng linh chủng dễ sinh tâm ma, đột phá Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm quả thực được coi là một suy nghĩ viển vông. 
Bị Cung Ngô Đồng nói xa nói gần hắt cho một chậu nước lạnh, dọc đường trở về Cửu Phương tông, Minh Tu Nghệ vẫn luôn rầu rĩ không vui. 
Tuy Cung Ngô Đồng vô tư là thế đấy, nhưng dáng vẻ hồn bay phách lạc này của Minh Tu Nghệ quá mức rõ ràng, khiến y không thể không chú ý. 
"Nghĩ ngợi lung tung gì đó nhóc con?" Cung Ngô Đồng nghĩ thầm, "Trước nay ta chỉ biết chửi người khác thôi, dỗ khó như lên trời á, đã được học bao giờ đâu." 
Bảo Cung Ngô Đồng dỗ người khác vui vẻ còn mộng tưởng hão huyền hơn Minh Tu Nghệ nhập Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm. 
Hai người đi bộ một đường về Hồng Trần Uyển Cửu Phương tông, Minh Tu Nghệ vẫn rũ mắt, bộ dáng đáng thương như bé cún con bị xối nước. 
Cung Ngô Đồng không thể nhìn hắn như vậy nhưng y cũng không dỗ dành, tự nhủ trong lòng: "Lớn tướng rồi mà còn đòi dỗ? Ta không có nuông chiều tật xấu của con đâu." 
Y dẫn người về Hồng Trần Uyển, về tìm vò rượu, không tim không phổi mà còn muốn ra ngoài chơi. 
Hai người chậm trễ trên đường nửa ngày, lúc này đã là buổi trưa, sau khi Minh Tu Nghệ trở về lập tức ôm một chồng sách, cúi đầu đi ra ngoài. 
Cung Ngô Đồng đảo mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-se-dai-nghich-bat-dao-voi-su-ton-co-ma/2699888/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.