Trần Kiến Hạ bất tri bất giác ngồi ngây ra trên bồn cầu quá lâu, tiếng chất vấn của mẹ và tiếng báo tin nhắn của Lý Nhiên vang lên cùng một lúc.
"Mày làm gì trong đấy thế? Đau bụng à?"
Cửa nhà vệ sinh làm bằng kính màu đục, tuy nhìn không rõ, nhưng nếu là ánh sáng màn hình điện thoại thì vẫn sẽ bị lộ. Kiến Hạ vội vã úp màn hình vào lòng bàn tay.
"Táo bón ạ." Cô đáp.
"Mấy bộ quần áo đó của mày mẹ đều đem đi giặt rồi nhé!" Mẹ nói xong liền rời xa khỏi khu vực cánh cửa.
Kiến Hạ chậm rãi thở ra một hơi, lặng lẽ mở khoá màn hình xem tin nhắn của Lý Nhiên.
"Làm cái gì thế, mãi mà không trả lời."
"Ăn cơm cùng người nhà." Cô nhắn lại.
"Cậu về nhà rồi à?"
"Ừ. Khi nào quay lại sẽ đem cho cậu ít đặc sản."
Trần Kiến Hạ bấm nút gửi tin nhắn, đột nhiên cảm thấy kì quái. Vì sao cô lại phải mang đặc sản cho cậu ăn nhỉ? Thị trấn nhà mình và Thành phố chỉ cách nhau mấy chục cây số, thuộc cùng một Tỉnh, có đặc sản gì khác nhau cơ chứ?
Quả nhiên, Lý Nhiên trả lời: "Đầu óc cậu vẫn bình thường đấy chứ?"
Cô cười cười: "Lát nữa nói chuyện tiếp nhé. Bây giờ không tiện lắm."
Trần Kiến Hạ vì việc bản thân có thể bình thản nói ra câu "bây giờ không tiện lắm" mà cảm thấy vui mừng. Hồi cấp Hai cô gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830652/chuong-22.html