Mẹ Kiến Hạ vẫn đang chỉ vào cánh cửa chống trộm đã đóng chặt mà mắng chửi, em trai hưng phấn đứng một bên cổ vũ. Còn Kiến Hạ chỉ lẳng lặng đứng dưới mấy bậc thềm, đợi hai người bọn họ nghỉ tay gác kiếm.
Chẳng trách lại thúc cô về gấp gáp như thế. Tuần trước, chứng liệt nửa người của bà nội lại nghiêm trọng hơn, hồi chuông báo hiệu trận đại chiến cuối cùng đã reo vang, Trần Kiến Hạ cũng là lá cờ của một bên, nhất định phải lấy ra sử dụng.
Không ngoài dự liệu của cô, buổi trưa và buổi chiều, mẹ lại tiếp tục đưa chị em bọn họ tới nhà bác gái cả và nhà bà họ thăm hỏi.
Theo lời nói của mẹ, Trần Kiến Hạ hiện lên là một đứa cháu gái vừa hiếu thảo lại vừa giỏi giang, giống như em trai. "Hồi ông nội còn sống thích nó nhiều biết mấy, lúc nào cũng nói nó có triển vọng, bà nội bây giờ chẳng còn nhận ra được ai nữa, chỉ còn nhớ có mỗi hai đứa chúng nó."
Trần Kiến Hạ vẫn ngồi đơ hệt khúc gỗ lắng nghe như cũ, thi thoảng lại cười cười, tay phải không ngừng sờ chiếc di động trong túi quần.
Sau khi điện thoại bị ngắt, Lý Nhiên cũng không gọi lại nữa. Không có tin nhắn, không có chất vấn.
Trần Kiến Hạ không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Thương xót và xấu hổ giống như hai bàn tay nhẹ nhàng siết lấy cổ cô.
Lúc đứng ở trạm xe bus gần nhà bác hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830651/chuong-23.html