Hắn đi tới bế bổng tôi từ trên ghế lên, đôi mắt sắc bén ép sát tôi,sau cùng dặn dò một tên thuộc hạ đứng bên cạnh “Hủy tất cả các cuộc hẹncủa tối nay, truyền lệnh xuống bắt đầu từ giây phút này đến sáng mai,tôi không gặp bất cứ một ai hết…” 
Chậm rãi cúi đầu xuống bên tai, dùng âm lượng chỉ tôi nghe được thìthầm “Bốn năm trước, dáng vẻ ở trên giường của em khiến tôi đến giờ nhớmãi không quên, đêm nay, cũng đừng khiến tôi thất vọng nhé…” 
Hơi động khóe môi, nụ cười của tôi vẫn gượng ép như trước… 
Vũ, em thực sự hết cách rồi, chúng ta đã bị bọn chúng dồn đến chỗ chết, mọi chuyện đã vượt quá phạm vi có thể khống chế của em… 
Bọn chúng là dao thớt, em là cá nằm trên thớt, tình thế này em không thể không khuất phục, tất cả chỉ có thể thân bất do kỷ… 
Người đàn ông ôm tôi nhíu mày, đôi mắt xanh thẳm lóe lên một tiakhông vui, cười khẽ “Đừng lộ ra vẻ mặt đó, đêm vẫn còn dài lắm, chúngta… mới chỉ bắt đầu thôi…” 
Rất nhanh đã bị hắn ôm vào phòng ngủ rộng rãi hoa lệ… 
Xem ra, chủ nhân của căn phòng này rất thích màu xanh và trắng 
Nội thất trong phòng đều lấy tông màu xanh và trắng làm chủ đạo, màuxanh thanh nhã, màu trắng óng ánh trong suốt, ưu nhã mà không mất đi vẻquý phái, lãng mạn mà không kém thần bí 
Đó là một sự hoa mỹ từ sâu bên trong nhưng không quá xa hoa tráng lệ… 
Người đàn ông chậm rãi đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/2882894/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.