Ở lại Hoàng gia một đêm, sáng sớm hôm sau tôi chuẩn bị về Hà Lan…
Bắc Nguyệt đến đúng lúc tôi sắp đi, kinh ngạc nói
“Về sớm như vậy à, sao không ở thêm vài ngày nữa? Cha anh sẽ trở về rất nhanh thôi, hai người lâu lắm rồi không gặp nhau mà…”
Tôi cười áy náy “Không được, chuyện bên đó em không yên tâm, gửi lời hỏi thăm của em tới bác…”
Bắc Nguyệt thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói “Bỏ đi, anh biết là sẽkhông giữ được em mà, chú ý sức khỏe bản thân, có gì bất thường lập tứctới Kyoto tìm anh…”
“Em biết rồi, tạm biệt anh, Bắc Nguyệt, bảo trọng nhé…” Tôi dùng vòng ôm ấm áp của mình nói lời tạm biệt với anh.
“Ngưng Tịch, nhớ kỹ, cánh cửa của Hoàng gia luôn rộng mở chào đónem…” Bắc Nguyệt vuốt ve mái tóc đen của tôi, trịnh trọng hứa hẹn
Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, tôi vui mừng cười, một khắcđó tôi hiểu rõ cho dù tôi có chìm nổi phiêu bạt thế nào đi nữa thì cũngkhông đến nỗi phải trôi giạt khắp nơi, bởi vì, nơi này vĩnh viễn là cảng neo đậu của tôi…
Bắc Nguyệt, cảm ơn anh…
Trên máy bay, tuy lòng thì rất muốn trở về nhưng tâm trạng vẫn có chút không tốt…
Sau đêm đó, tôi quyết định một mình tới Nhật Bản, một nửa là vì bịBắc Nguyệt thúc giục, một nửa còn lại là vì Vũ, nói thật lúc này tôikhông biết nên đối mặt với anh thế nào…
Thực ra từ rất lâu trước kia, tôi cũng đã cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/2882892/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.