“Tĩnh Ảnh, tôi còn tưởng cậu đã bốc hơi khỏi thế giới này rồichứ!” Tôi ngồi trên ghế dựa ở thư phòng, bận rộn nhưng vẫnn ung dung nhìn ngườiđang đứng ở phía đối diện, vẻ mặt hắn mang vẻ vô cùng ân hận.
“Xin lỗi, Đường chủ Ngưng Tịch, đã làm cho cô gặp phiền phứcrồi.” Tôi mỉm cười, “Không cần phải nói xin lỗi với tôi… Mấy câu đó giữ lại nóivới đám người trong Hình đường đi (Hình đường: có thể hiểu là tòa án của XíchVũ). Là tôi nói dối Lưu Phong rằng sẽ để cậu đi, thực ra… tôi căn bản đã quyếtđịnh không giúp cậu, chút nữa, tôi sẽ giao cậu cho đám người bên Hình đường.”
Lưu Phong là biệt hiệu của Nguyên Húc, bốn người bọn họkhông cần thiết phải nói tên thật với những người không thuộc Ảnh Đường.
Tôi vốn chỉ định dọa hắn chút thôi, ai ngờ tên này lại tin lờitôi, ngay cả lông mày cũng không nhíu chút nào, “Không sao. Lần này tôi về đâylà để chịu tội, quy tắc của Xích Vũ tôi hiểu rõ, tôi đã quyết sẽ không để liênlụy tới bất kì ai.”
Tôi cười, con người này rất có trách nhiệm, không uổng côngNguyên Huc làm nhiều việc như thế vì hắn…
“Cậu có thể lựa chọn ở lại. Những việc giao cho cậu, cậu đềulàm rất tốt, mấy cuộc giao dịch buôn bán vũ khí cũng làm rất tốt, năng lực củacậu mọi người đều hiểu rõ, vì sao lại khăng khăng kiên quyết phải rời đi?”
“Đường chủ Ngưng Tịch, ý tốt của cô tôi xin nhận trong lòng.Nhưng tôi nhất định phải rời khỏi đây. Bởi vì, cô ấy không thích việc chém giết.”
Lúc nói đến hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143932/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.