Lúc từ nghĩa địa trở về đã là gần trưa, tập đoàn có việc cần xử lýcho nên Vũ không kịp cùng ăn với tôi bữa cơm trưa đã vội đi mất rồi.
Tôi về tòa nhà đó một mình, người làm hỏi tôi có muốn ăn cơm trưakhông, bình thường đều là cùng Joey ăn cơm, một mình tôi cũng chẳng muốn ăn gì, liền bảo họ tôi đi nghỉ ngơi một chút cơm trưa đợi lát nữa mớinói.
Một mình nằm trên ghế dựa ngoài hoa viên, phơi mình dưới ánh nắnggiữa trưa, chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một chén trà Earl Grey chínhhiệu.
Vẫn là người pha trà trong tòa nhà này mới có thể làm ra chén trà hợp khẩu vị của tôi đến thế, chỉ là một chén trà nhỏ cũng rất đáng tin cậy.
Vũ biết rõ tôi thích uống trà đen, đặc biệt là cốc trà do chính người thợ đến từ Anh pha chế.
Tôi là một người coi trà như sinh mệnh, cơm có thể không ăn, nhưngtrà thì không thể không uống, thậm chí còn có những hôm dùng trà thaycho bữa sáng.
Trong tất cả các loại trà, tôi thích nhất là trà đen, đặc biệt là trà đen của Anh.
Lịch sử uống trà của người Anh đã ba trăm năm rồi ban đầu là do người Trung Quốc truyền bá…
Quá trình Trung Quốc truyền bá lá trà cho các nước phương Tây có rấtnhiều quốc gia chỉ như chuyển lá trà sang đó, chỉ có ở Anh mới hìnhthành được cả một nền văn hóa, việc này có lẽ do nền văn hóa đặc trưngriêng có của Nước Anh và phẩm vị đầy tính quý tộc của người Anh.
Người Anh uống trà đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143931/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.