Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Tôi ở trong khoảng không gian yên tĩnh này đột nhiên tỉnh dậy, kinh nghiệmnhiều năm đã nói cho tôi biết, loại yên tĩnh quá mức này không hề bìnhthường.
Tôi yên lặng không một tiếng động đứng dậy, từ dưới gối lấy ra một con dao sắc lẹm đã gắn bó với tôi rất lâu.
Vào những tình huống thế này, dùng thứ này sẽ tốt hơn dùng sống, giết người cũng không gây ra tiếng động gì, khiến các sát thủ khác khó màphán đoán được vị trí của mình.
Tôi nhét gối vào trong chăn, trốn ra góc tối phía sau rèm cửa.
Quả nhiên, không lâu sau, đã có một người cầm súng chầm chậm đột nhập vào phòng tôi.
Bắc Nguyệt luôn bố trí ít nhất hai mươi tên cao thủ của Hoàng gia ởđây để bảo vệ tôi, bọn người này có thể bước vào phòng ngủ của tôi,chứng tỏ hai mươi người kia đã lành ít dữ nhiều.
Hai người một trước một sau bước vào, tôi thầm nín thở.
Một người trong đó không tiếng động tiến sát về phía giường, nhấcchăn lên chỉ thấy bên dưới có một chiếc gối. Tốc độ phản ứng của hai tên này rất nhanh, nhưng mà tôi không thể cho bọn chúng cơ hội. Tôi giậtrèm cửa xuống, ngăn chặn tầm nhìn của chúng, sau đó giơ tay cắt xuống,theo tiếng vải bị xé rách tôi đã cắt đứt cổ họng của hai tên này.
Đã rất lâu rồi tôi không giết người nữa, ra tay có chút không quen, tuy vậy vẫn khiến chúng mất mạng chỉ bằng một lưỡi cắt
Bây giờ phải làm gì? Đầu óc tôi bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143920/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.