Những bông tuyết cô đơn lạnh lẽo, bay lả tả từ phía chân trời đen sẫm nhẹ nhàng rơi xuống giống như những vong linh khoan thai khiêu vũ trong đất trời…
“Vào trong đi, lạnh lắm…”
Tôi hít hít lỗ mũi, thực sự rất lạnh, ở trong lòng Bắc Nguyệt, tôi vẫn lạnh tới mức run lên…
Anh nhìn tôi một cái không nói gì nữa. Ôm lấy tôi bước vào trong phòng…
Trong nhà thật ấm áp, tôi bọc mình trong một cái chăn, ngồi sát cạnh lò sưởi nóng hực, ngón tay bị khí lạnh làm cho tê cả đi…
Bắc Nguyệt đưa tôi một chén trà nóng…
“Cám ơn… Ơ…Hắt xì” Hắt hơi một cái, cảm lạnh rồi sao?
Một chút khí lạnh cũng không chống đỡ được, cơ thể này đúng là càng ngày càng vô dụng…
Rút ra một chiếc khăn tay, xoa cái mũi đến mức nó chuyển sang màu hồng.
Anh nhìn tôi, “Ngưng Tịch, vì sao không đi? Bây giờ chỉ có Hải Lai Nhân mới có địa vị ngang với hắn…”
“Cũng vậy thôi…” Tôi nhìn chén trà, thản nhiên nói.
“Cái gì?”
“Bất quá cũng chỉ là một cái gông cùm xiềng xích khác mà thôi, ở đâu cũng thế thôi.”
Anh thở dài, “Nhưng mà Joey dù sao cũng là em nuôi lớn. Ít nhất nó sẽ không… giày vò em”.
Cơ thể tôi hơi cứng lại, “Joey, nó vẫn ổn chứ?”
Anh gật gật đầu “Rất ổn. Người quản lí Hải Lai Nhân, ‘Cha đỡ đầu’ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của của một băng nhóm xã hội đen ở Italy, toànbộ châu Âu đều bị nó dẫm nát dưới chân. Ngưng Tịch, đứa trẻ được em nuôi lớn quả thực là không thể khinh thường.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143919/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.