Trên đường, chỉ còn lại Dạ Ngọc và Mặc Đông Quân đứng đó. Giờ đây, cô mới kịp hoàn hồn lại vội nắm lấy tay anh, khuôn mặt hoang mang hơn cả.
- Anh làm gì vậy? Bắt người là phạm pháp.
Mặc Đông Quân nhíu mày không vui, mặt ghé sát về phía cô.
- Em lo lắng cho hắn ta? Em với hắn có quan hệ gì? Tại sao hắn gọi em là Tiểu Ngọc?
Vừa hỏi anh càng bước tới sát gần cô hơn khiến Dạ Ngọc vô thức mà bước lùi lại. Cảm nhận áp lực mạnh mẽ từ người đàn ông này đang vây lấy mình, Dạ Ngọc có chút không biết nên đối mặt thế nào.
Nhưng vỉa hè khá nhỏ bước vài bước lưng cô đã chạm vào nền tường lạnh, bất giác cô rơi vào thế bị động không lối thoát.
Mặc Đông Quân vòng tay ôm lấy eo Dạ Ngọc cho khoảng cách xích lại gần hơn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực nhìn chăm chăm như muốn hút lấy toàn bộ sinh khí của người khác.
Tình thế nguy hiểm, tinh thần bị áp bức nặng nề cô chỉ có thể quay mặt sang hướng khác để né tránh.
- Anh biết làm gì chứ?
Mặc Đông Quân không cho phép cô né tránh mình liền dùng tay còn lại cố định cho cô phải đối diện với mình.
- Đừng cố né tránh tôi, mau trả lời đi.
- Không thích.
Câu trả lời liền làm anh tức giận mà trực tiếp vác cô lên vai.
Dạ Ngọc hoảng hốt không ngừng đánh vào lưng anh nhưng không ăn thua. Cô bị anh đẩy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497246/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.