Chương trước
Chương sau
Vu Trừng Bình cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bất kì ai nghe được câu này cũng biết hắn đang cố mời gọi Đỗ Thiên Huyền, nhưng là Đỗ Thiên Huyền dường như đã không còn muốn phát sinh loại quan hệ này nữa.
“Nếu anh không rảnh thì thôi. Không cần bận tâm.” – Vu Trừng Bình khẩn cấp nói.
Không ngờ, Đỗ Thiên Huyền lại dừng xe, đi đến bên cạnh Vu Trừng Bình, ánh mắt nhìn chăm chú Vu Trừng Bình khiến cơ thể hắn run lên.
“Được.” – Đỗ Thiên Huyền trả lời.
Lời đã lỡ nói ra khó có thể rút lại được. Vu Trừng Bình đành bước lên cầu thang. Đỗ Thiên Huyền liền đi theo sau hắn. 
Vô đến nhà, Vu Trừng Bình nhanh chóng pha cho Đỗ Thiên Huyền một tách trà hoa quả. Loại trà này đến hắn còn cảm thấy khó uống muốn chết nên do dự không biết có nên pha cho Đỗ Thiên Huyền uống. Cầm lấy gói trà lên xem thì thấy đã hết hạn sử dụng, Vu Trừng Bình luống cuống không biết làm sao, lục tung ngăn tủ thì thấy trống rỗng, không có gì hết. Hiện tai bây giờ trong nhà hắn ngoài nước nóng ra thì không còn gì có thể đãi khách được 
Đỗ Thiên Huyền đang ngồi bên giường chờ Vu Trừng Bình pha trà, thấy Vu Trừng Bình vứt bỏ túi trà bèn hỏi
“Có vấn đề gì sao.”
“Không … Không có gì …”
Vu Trừng Bình vội vàng quay đầu, nghĩ đành bưng ly nước nóng đãi Đỗ Thiên Huyền, không ngờ, Đỗ Thiên Huyền lại đang ở phía sau hắn. Vu Trừng BÌnh kêu lên sợ hãi, ly nước ấm đã muốn đổ vào người ĐỖ Thiên Huyền 
“Cẩn thận.”
Đỗ Thiên Huyền kêu lên, nhưng nước đã hất vào người hắn. Vu Trừng Bình bối rối la: “Mau … mau cởi áo ra kẻo bị phỏng.”
Tay Vu Trừng Bình vội vàng cởi bỏ áo của Đỗ Thiên Huyền. Bàn tay ấm áp của hắn đụng vào nơi da thịt Đỗ Thiên Huyền làm cơ thể chúng phát nhiệt dữ dội, Vu Trừng Bình vội hướng tay lên trên nhưng đụng phải nhũ tiêm Đỗ Thiên Huyền 
Đỗ thiên huyền cũng kêu một chút, xem ra mới vừa thật ra bình thuỷ đích thủy đích xác thực năng, hắn thở mạnh, cảm xúc trong cơ thể bất giác bị kích động.
Vu Trừng Bình thình lình ngẩn đầu, mặt Đỗ Thiên Huyền lúc này đang kê sát vào hắn, ánh mắt chăm chú làm Vu Trừng Bình phát run, nhu tiêm trong cơ thể bất giác đứng thẳng lên.
Đỗ Thiên Huyền cởi áo, thản nhiên nói: “Không sao. Chỉ hơi đỏ lên thôi.”
Vu Trừng Bình giật mình, nghe Đỗ Thiên Huyền đang nói về chuyện nước nóng, mới chợt bừng tỉnh, thấy hai tay mình đang đặt trên ngực Đỗ Thiên Huyền giống như đang “giở trò” với hắn.
Vu Trừng Bình hoảng sợ lùi bước, vội vàng xoay người, câm chén trà vội đi, cũng không biết bản thân thực sự tại sao lại khẩn trương.
“Tôi đi châm trà.”
Đột nhiên, một bàn tay vươn đến trước mặt Vu Trừng Bình lấy đi tách trà trong tay Vu Trừng Bình, kéo đầu hắn ngẩn lên, sau đó nhẹ nhàng đặt đôi môi lên vành môi đang hé mở của hắn.
Nụ hô này không giống nụ hôn bình thường thô bạo, mà ngược lại vừa ôn nhu lại vừa ngọt ngào, giống như chuồn chuồn đang lướt nhẹ trên nước. Tuy thế cũng đủ làm hai chân Vu Trừng Bình muốn nhũn ra, hai chân vô lực tựa vào người trước mặt.
“Vết thương của ngươi đã ổn chưa?”
“Vết thương?”
Đầu óc Vu Trừng Bình lúc này cơ hồ đã rĩ ra, căn bản là không hiểu lời của Đỗ Thiên Huyền. Nụ hôn ngọt ngào ban nãy làm hô hấp hắn càng dồn dập, toàn thân như nhẹ hẫn. Nghe Đỗ Thiên Huyền cười, hắn bất giác ngẩn đầu, không hiểu Đỗ Thiên Huyền cười cái gì. Tay Đỗ Thiên Huyền nhẹ lần xuống mông của Vu Trừng Bình xoa bóp, ngón tay đảo một vòng, rồi dừng lại nơi tư mật của Vu Trừng Bình.
“Ta nói chỗ này.”
“A”
Vu Trừng Bình lúc này mới xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, giờ mới hiểu Đỗ Thiên Huyền hỏi là vết thương nơi hậu nguyệt. Mà hắn mặt đỏ không chỉ bởi vì thẹn mà còn bởi vì động tác của Đỗ Thiên Huyền làm lưng áo hắn run lên, bộ vị phía trước lúc nãy đã đứng thẳng giờ gần như muốn phát tiết. Làm Vu Trừng Bình không ngăn được thanh âm phát ra khỏi miệng
“Đã muốn ah …”
Đỗ Thiên Huyền nói thẳng quá làm mặt Vu Trừng Bình thoáng chốc hóa hồng. Bất ngờ, Đỗ Thiên Huyền một tay xoa nắn phần hạ thân nam tính, đồng thời lưỡi bắt đầu liếm nhẹ cầm của Vu Trừng Bình. Vu Trừng Bình co rút người lại, cả người run rẩy, hơi thở gấp rút đến độ không khống chế được.
“Nhanh vậy? Bộ trong khoảng thời gian này ngươi không tự làm ah?”
“Không … không có … tôi không có thói quen đó …” Thân thể Vu Trừng Bình dựa hẳn vào lòng ngực Đỗ Thiên Huyền. 
Quần áo Vu Trừng Bình bị Đỗ Thiên Huyền cởi lúc nào không hay, cả hai ngã xuống giường. Trong thời gian đó ĐỖ Thiên Huyền một khắc cũng không rời đôi môi của Vu Trừng Bình, hai tay lại miết lấy đôi nhũ hoa của Vu Trừng Bình.
Hạ thân Vu Trừng Bình nóng rực đến khó chịu, cơ hồ không kiềm chế được muốn phát tiết, đồng thời nguyệt khẩu phía sau lại đang được dịch của bản thân thấm ướt như mời gọi.
Đỗ Thiên Huyền không ngừng hôn Vu Trừng Bình, hết khuấy động bên trong lại dùng lưỡi liếm lộng bên ngoài môi.
Nhìn Vu Trừng Bình bị hắn hôn đến thở dốc không ngừng, âm thanh ngọt ngào phát ra làm thần kinh Đỗ Thiên Huyền muốn tê dại.
“Ngươi muốn ta tiếp tục làm gì nữa …?”
“Tiến vào … xin anh hãy tiến vào …”
Vu Trừng Bình không biết mình đang nói gì, nhanh tay bắt lấy bờ vai của Đỗ Thiên Huyền, toàn thân nóng rực, mồ hôi thấm ướt chăn đơn. 
Ngón tay Đỗ Thiên Huyền sáp nhập vào phần tư mật của Vu Trừng Bình làm toàn thân hắn run rẩy, trong đầu đủ loại màu sắc âm thanh vang lên, làm hắn sắp đạt cao trào.
Vu Trừng Bình thất thần thở hổn hển, một hồi lâu sau mới hồi phục thần trí, mà Đỗ Thiên Huyền lúc này đang từ từ tách chân hắn ra, chậm rãi tiến vào. Thoáng chốc làm mọi suy nghĩ trong đầu hắn tan biến, chỉ còn sót lại cảm giác sung sướng.
Vu Trừng Bình thở hồn hển, một lúc sau mới hồi phục thần trí. Đỗ Thiên Huyền lúc này chậm rãi ra khỏi người hắn sau lại từ từ tiến vào, cả thân người như đang quấn chặt lấy Vu Trừng Bình làm cho hắn chìm trong vô cực.
———–
Vừa tiến vào rạp chiếu phim, khi đèn vừa tắt Đỗ Thiên Huyền cầm lấy tay Vu Trừng Bình, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy tay hắn một cách ôn nhu. Hành động đó đem lại cho Vu Trừng Bình cảm giác hết sức sung sướng thoải mái, hắn một khắc cũng không chú tâm đến bộ phim đang chiếu trên màn ảnh. Vu Trừng Bình nhẹ tựa đầu dựa vào vai Đỗ Thiên Huyền, hành động làm tim hắn đập thình thịch, hồi hộp lại vui sướng. Nếu lài bình thường chắc chắn hắn không có khả năng dám làm như vậy nhưng hôm nay hắn mặc kệ, chỉ là tựa đầu vào vai Đỗ Thiên Huyền mà thôi, việc này có khả năng thương tổn được ai?
Đỗ Thiên Huyền choàng tay ôm lấy Vu Trừng Bình, mùi vị nam tính trên người Đỗ Thiên Huyền đem lại cho Vu Trừng Bình cảm giác ngọt ngào khoái hoạt.
Nhìn màn hình, hai nam nữ diễn viên đang nói gì, Vu Trừng Bình một chữ cũng không nghe thấy. Toàn bộ đầu óc hắn lúc này đang tập trung cảm thụ cảm giác ngọt ngào đang có. Khi Vu Trừng Bình ngước đôi mắt nhìn Đỗ Thiên Huyền, Đỗ Thiên Huyền nhẹ bắt lấy hai bả vai hắn, trong bóng tối hai người tiếp tục hôn.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau nhiều ngày cả hai không có quan hệ thể xát, do đó chỉ một nụ hôn cơ hồ làm cho Vu Trừng Bình như người say, tay chân nhũn ra vô lực. Trong sâu thẳm lý trí nói cho hắn biết, bây giờ chính là hắn đang đẩy bản thân vào địa ngục, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có khả năng khống chế tình cảm.
Hắn yêu Đỗ Thiên Huyền, yêu ngay từ khi ĐỖ Thiên Huyền còn là một cậu bé chưa hiểu chuyện. Ngay từ khi mới gặp, hắn đã nhất kiến chung tình, yêu đến không thể kiềm chế. Những tháng ngày cùng chung sống với Đỗ Thiên Huyền chính là những ngày hạnh phúc nhất đời hắn. Cho dù thời gian đã qua lâu như vậy, Vu Trừng Bình cũng không cách nào có thể quên được Đỗ Thiên Huyền. Hắn chỉ muốn được trở lại khoảng thời gian vô ưu vô lo, trong đầu chỉ toàn là tình yêu và mơ mộng một chút, này có gì sai?
Phim chiếu được một lúc, hai người không hề chú tâm xem mà chỉ trao nhau những nụ hôn. May là cả hai đều ngồi ở hàn cuối lại ngay gốc khuất nên cũng không có ai để ý cả hai đang làm gì.
Xem phim xong thì trời đã tối. Cả hai cùng đi dùng cơm, sau đó Đỗ Thiên Huyền không đưa Vu Trừng Bình về nhà mà cho xe chạy thẳng đến nhà hắn. 
Trước đây khi gặp lại Đỗ Thiên Huyền, Vu Trừng Bình chỉ được nhìn thấy phòng khách, không được xem qua bài trí trong nhà. Về đến nhà, Đỗ Thiên Huyền dẫn hắn vào trong, bày trí bên trong đem lại cho người ta cảm giác vừa tao nhã lại quý phái.
“Chúng ta lên lầu tham quan chút chứ?”
Vu Trừng Bình bước lên cầu thang, cả đến tay vịn cũng được trang trí rất đẹp, làm cho hắn không dám chạm vào, sợ sẽ để lại vết bẩn.
Đỗ Thiên Huyền mở cửa phòng riêng. Bên trong phòng chứa đầy đủ mọi thứ, có cả phòng tắm, giứa phòng đặt một chiếc giường lớn, trên giường là một chiếc chăn đơn, gối. 
Vừa vào phòng, Vu Trừng Bình liền hiểu được mục đích Đỗ Thiên Huyền dẫn hắn vào phòng là muốn gì. 
Cả ngày hôm nay được ôn nhu chăm sóc, cảm giác vui sướng, thoải mái làm Vu Trừng Bình quên mất quan hệ thật sự của cả hai. Trong nháy mắt nhớ lại làm hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Vu Trừng Bình ngước mặt nhìn khuôn mặt cương nghị của Đỗ Thiên Huyền, nét cười trên mặt hắn vẫn không giảm.
“Phải … phải tắm trước ah?”
“Chờ một chút.”
Ngay thời điểm Vu Trừng Bình bắt đầu cởi nút áo, Đỗ Thiên Huyền kéo hắn nằm xuống bên giường. Hắn nằm xuống, Đỗ Thiên Huyền cũng nằm xuống theo. Nằm một lúc, Đỗ Thiên Huyền ngoại trừ đem Vu Trừng Bình ôm chặt vào lòng thì không làm gì tiếp.
Vu Trừng Bình ngây người một lúc lâu, sau mới đẩy Đỗ Thiên Huyền ra hỏi
“Không … không làm gì sao?”
“Chờ một chút, ta đang suy nghĩ nên giải thích tình huống này với ngươi thế nào.”
“Tình huống?”
Vu Trừng Bình khó hiểu. Đỗ Thiên Huyền bất ngờ đặt một nụ hôn lên trán hắn.
“Ngươi có thích cách bày trí của căn phòng này không?”
“Uhm … đẹp lắm. Có chuyện gì ah?” Đỗ Thiên Huyền không phải là chỉ muốn cho hắn xem cách bày trí phòng chứ?
“Còn cái gối hình chữ nhật này? Có thích không? Đây là mấy hôm trước ta mới mua đó.” – Đỗ Thiên Huyền vỗ vỗ cái gối mấy cái. 
Vu Trừng Bình thật không hiểu Đỗ Thiên Huyền nói vậy có ý gì, chỉ biết ngây ra như phỗng mà trả lời: “Cũng đẹp.”
“Giường này ta cũng mới mua. Nằm rất thoải mái. Dù là hai người nằm cũng không có vấn đề gì.”
Vu Trừng Bình đã hoàn toàn không hiểu Đỗ Thiên Huyền nói cái gì. Hắn nghiêng đầu nhìn Đỗ Thiên Huyền. Bất ngờ Đỗ Thiên Huyền hôn lên trán hắn một lần nữa.
“Có muốn dọn đến sống cùng không?”
Vu Trừng Bình hoàn toàn ngây người.
Đỗ Thiên Huyền ôm Vu Trừng Bình, để hắn tựa vào ngực mình: “Tuy rằng để giải thích chuyện đồng tính luyến ái này với trẻ con như Bác Ngạn sẽ hơi phiền toái một chút. Nhưng mà ta vẫn muốn ngươi dọn đến sống cùng. Nếu ở Đài Loan không thừa nhận quan hệ hôn nhân đồng tính, chúng ta có thể đi nước ngoài kết hôn.”
“Anh … anh đang nói cái gì?” – Tim Vu Trừng Bình đập mạnh, đôi môi run rẩy, hoàn toàn không thể tiếp thu nổi lời của Đỗ Thiên Huyền hoặc giả lời này quá khó tin khiến hắn từ chối không dám tiếp thu.
“Chúng ta hãy sống cùng nhau đi. Vĩnh viễn ở cùng nhau không chia lìa.”
Không đợi Đỗ Thiên Huyền nói xong, Vu Trừng Bình liền ngồi dậy, thần trí hỗn loạn, không thể nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
“Tôi … tôi phải về nhà.”
Đỗ Thiên Huyền giữ chặt tay Vu Trừng Bình không cho hắn rời đi.
“Hãy nghe anh nói, chuyện quá khứ trước kia của em, anh không để tâm. Em một thân một mình bên ngoài, không ai chiếu cố, lần trước em bị bệnh nặng làm anh hiểu được rằng … anh vẫn yêu em. Dẫu đã qua bao nhiêu năm, anh vẫn không thể quên được em. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”
Hai mắt Vu Trừng Bình đăm đăm nhìn Đỗ Thiên Huyền như trúng tà, càng giống như không nghe không hiểu lời nào của Đỗ Thiên Huyền.
“Anh đã suy nghĩ kĩ. Lúc đó, anh chỉ là một học sinh trung học, em ở cùng anh thì có cảm giác bất an không tin tưởng cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, anh đã có sự nghiệp của chính mình, cho dù là tình trạng kinh tế, hoàn cảnh sống, tất cả anh đều có thể lo đầy đủ cho em. Tuy rằng đối với Bác Ngạn là có hơi vội, nhưng mà vốn dĩ là nó rất thích em, nên em có thể xem nó như con mà yêu thương, được không?”
“Không. Không …” – Vu Trừng Bình không quan tâm Đỗ Thiên Huyền đang nắm tay mình, hai chân cứng ngắt bật dậy, hai mắt vô thần không tiêu cự, không dám đối mặt với Đỗ Thiên Huyền.
“Tại sao không được? Anh có điểm nào không được? Mà em cũng thích anh đúng không?”
Lời của Đỗ Thiên Huyền làm Vu Trừng Bình nhảy dựng lên, hắn giống như con búp bê tự động mãnh lực gật đầu.
“Đúng. Tôi đúng là có thích ngài, Đỗ tiên sinh. Có lẽ thời gian qua đã làm ngài hiểu lầm. Nhưng tôi hiện đã có người yêu rồi.”
Đỗ Thiên Huyền trầm mặc, nhìn thế nào cũng thấy được vẻ bối rối của người đang nói dối trên mặt Vu Trừng Bình.
“Người yêu của em là ai? Tại sao mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau nhưng anh chưa từng thấy hắn?”
“Tôi … tôi … anh ấy đã ra nước ngoài. Tháng này sẽ về.”
Vu Trừng Bình xoay người định chạy đi. Nếu không phải Đỗ Thiên Huyền đang gắt gao nắm lấy tay, hắn đã lập tức chạy ra khỏi nhà này, chạy ra khỏi mớ hỗn loạn hiện tai.
“Em gạt anh đúng không?”
Vu Trừng Bình đối mặt với Đỗ Thiên Huyền. Trong phút chốc cũng làm cho hắn cảm thấy đau lòng. Hắn vùng thoát khỏi tay Đỗ Thiên Huyền.
“Tôi không có nói dối. Tôi quả thật đối với ngài không có hứng thú.”
Như hạ quyết tâm, Vu Trừng Bình quay sang hướng Đỗ Thiên Huyền nhìn thẳng vào hắn, để lời nói thêm tính thuyết phục.
“Ngài vốn dĩ đã biết tôi là loại người nào. Trước đây khi tôi với ngài cùng nhau, tôi cũng đã không chịu nổi mà ra ngoài tìm đàn ông khác. Hiện tại, người yêu tôi đang ở nước ngoài, tôi chỉ là tìm ngài để thay thế mà thôi. Không nghĩ là lại làm ngài hiểu lầm. Tôi làm sao lại muốn sống chung với ngài được.”
Quá khứ bi thương trước đây làm Đỗ Thiên Huyền khó lòng phủ nhận, hắn bất thần trầm mặc. Vu Trừng Bình lại lộ ra nụ cười vô sĩ.
“Đàn ông ở chung với đàn ông đơn giản chỉ là vì muốn ngoạn mà thôi. Đỗ Thiên Huyền ah, không ngờ ngài lại nghĩ đến hai chữ kết hôn. Ngài quả thật vẫn còn trẻ còn quá. Ngài đã từng kết hôn rồi, vì sao lại còn quá khờ dại như vậy.”
“Trừng …”
Vu Trừng Bình tiếp tục: “Người yêu của tôi đi công tác nửa năm, vừa vặn lại gặp gỡ ngài. Dù gì thì trước đây cũng đã từng quen biết, cho nên tôi mới tìm ngài ôn lại tình xưa một chút. Thật không ngờ ngài thực sự động lòng. Quả thật buồn cười.”
Hai người mới nói được một nửa, dưới lầu chợt nghe tiếng người mở cửa. Đỗ Thiên Huyền đứng lên, cảm thấy khó hiểu không biết giờ này ai lại đến.
“Đợi lát nữa nói tiếp. Để anh xuống xem là ai.”
Mới vừa đi xuống lầu, Đỗ Thiên Huyền nhìn thấy hành lý chất ở cạnh cửa, lại nhìn thấy một người đang leo lên cầu thang. 
Đỗ Sĩ nghiêm khắc nhíu mày nhìn đứa con của mình nói: “Con đã nói sẽ đến Mĩ mà. Sao ta chờ lâu vậy cũng không thấy con đến? Cho nên ta đành từ Mĩ về Đài Loan.”
“Hzzz.” – Đỗ Thiên Huyền thở dài nhẹ nhõm, cũng may không phải bọn đạo chích xâm nhập.
Đỗ Sĩ đang định nói tiếp lại thấy Vu Trừng Bình từ sau lưng Đỗ Thiên Huyền đi xuống.
“Tôi … tôi về đây.” – Âm thanh Vu Trừng Bình phi thường nhỏ.
Đỗ Thiên Huyền không muốn để Vu Trừng Bình về, nên quay đầu nói: “Đợi chút. Đợi một lát cha ta nghỉ ngơi rồi chúng ta bàn tiếp được không? Đêm nay em ngủ lại đây một được không?”
“Ngươi là tên họ Vu đó?” – Đỗ Sĩ cũng nhận ra Vu Trừng Bình. Tên vô sĩ, trước là dụ dỗ lừa gạt đứa con chỉ mới là học sinh trung học thành đồng tính luyến ái. Giờ còn dám bước vào cửa nhà hắn.
Thân thể Vu Trừng Bình run lên, sắc mặt dần hóa xanh. Hắn cũng nhận ra Đỗ Sĩ.
Đỗ Thiên Huyền cũng xoay người hướng Đỗ Sĩ nói: “Vâng. Đây chính là thầy của Bác Ngạn.”
“Thầy của Bác Ngạn? Trước kia không phải hắn là giáo viên trung học sao? Sao giờ lại là giáo viên tiểu học?”
Đỗ Thiên Huyền chưa kịp giả thích đã thấy Vu Trừng Bình đi xuống cầu thang, hướng ra cửa.
Đỗ Thiên Huyền đuổi ra cửa, kéo lấy tay Vu Trừng Bình: “Trừng, chúng ta còn chuyện phải nói mà.”
Thấy ánh mắt Đỗ Thiên Huyền, Vu Trừng Bình vội vã vùng tay ra để ly khai. 
“Không cần. Trước đã làm ngài hiểu lầm, tôi đã giải thích rõ. Nên xin đừng tới tìm tôi nữa. Mấy ngày nữa người yêu tôi sẽ trở về, xin ngài đừng làm khó tôi. Anh ấy rất tin tưởng tôi, không biết chuyện tôi gặp người khác bên ngoài. Xem như tôi xin ngài, nếu còn chút tình cảm với tôi xin đừng đến tìm, cũng đừng cho anh ấy biết tôi đã làm gì sau lưng anh ấy.”
Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.