Tỉ số 3:2 nghiêng về chiến đội Mục Tiêu.
Từng là đội trưởng chiến đội Thiên Hoàn thời gian dài, Thời Việt đã dẫn chiến đội tiến vào vòng chung kết cả hai mùa giải, cuối cùng đều thất bại một cách đáng tiếc, hoàn toàn không có duyên với chiếc cúp quán quân.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó lặp lại!
Bên cạnh anh có những đồng đội mạnh nhất, ngồi bên trái anh còn là Phù Âm, người hiểu và ủng hộ anh.
Trận chiến này, chỉ cần thắng một trận này nữa, chiến đội Mục Tiêu sẽ có thể giành được cúp quán quân!
Cơ hội tốt như vậy, chỉ cần dùng toàn lực nắm bắt lấy nó, mới có thể không phụ sự tin tưởng của đồng đội dành cho anh, cũng không phụ nỗ lực của bản thân trong mấy năm nay.
Thời Việt hít sâu một hơi đứng dậy, trong thời gian nghỉ ngơi đi thẳng đến hậu đài. Chỉ ngắn ngủi trong vài phút trò chuyện, nhưng Tiêu Minh Hiên vẫn mỉm cười cổ vũ đội viên: “Đây là trận quyêt định của chúng ta, mọi người không cần quá áp lực, hiện tại người cần cảm thấy áp lực là Long Tộc.”
Lục Thanh Vũ thần sắc bình thản: “Em có gì mà phải áp lực chứ, lần đầu em cách cúp quán quân gần như vậy, cao hứng còn không kịp đây này.”
Chiến đội GT năm đó luôn giữ vững danh hiệu đánh trận bảo lưu, Lục Thanh Vũ là đội trưởng của GT chưa từng tiến vào giải lập hậu, nhưng lần này, chiếc cúp quán quân lại đặt giữa sân khấu cách nơi thi đấu không xa, chỉ cần với tay là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mot-thoi-tinh-tham/1200802/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.