Cuối cùng cũng có thể treo bình thuốc lên, thuốc nước bắt đầu chảy, Vu Dân hỏi y tá đang thu dọn đồ: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Anh muốn đi vệ sinh? Sao không nói sớm, không thì chờ anh đi xong tôi mới treo lên.” Y tá dọn xong thuốc trên bàn, trong giọng nói có chút trách cứ: “Ra cửa rẽ trái, đi tới đầu hành lang.”
Tay phải Vu Dân lấy bình thuốc từ trên móc xuống, tìm dép mang vào, lê dép đi.
“Có muốn tôi giúp anh một tay không?”
“Không sao.” Vu Dân cảm thấy bất ngờ, chính mình có thể rất ôn hòa như vậy.
Hành lang bệnh viện có chút rộng lớn, toàn bộ hành lang chỉ vang lên tiếng dép của anh. May là nhà vệ sinh có móc để treo bình thuốc lên, Vu Dân chú ý đến kim tiêm trên tay, một tay cởi quần, sức lực trên tay đều rất nhỏ. Hơi chút khó khăn mà giải quyết vấn đề vệ sinh, Vu Dân mới lại quay về nằm trên giường.
Đường xá giờ tan tầm rất đông đúc, Thương Viễn ra sớm nửa giờ, vẫn bị kẹt trên đường.
Vu Dân không gửi một tin nhắn nào, có lẽ vẫn còn đang ngủ chưa tỉnh dậy, bị kẹt xe cộng thêm lo lắng cho người trong bệnh viện, tính tình như Thương Viễn vẫn có chút nôn nóng phải bóp kèn vài tiếng.
Theo dòng xe cộ thật dài, cuối cùng cũng chạy đến cửa bệnh viện, Thương Viễn mang theo hộp giữ nhiệt lên cầu thang, một bước vượt ba bậc, nhưng trên tay vẫn cầm chắc đồ. Mở cửa phòng bệnh, lập tức nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/2724655/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.