Lần duy nhất Vu Dân bị bệnh đến mức nghiêm trọng là sau khi kết hôn được hai năm.
Cơ thể Vu Dân khá khỏe mạnh, mắc bệnh vặt thì nhiều chứ bệnh nặng thì ít, có thể chịu đựng cảm mạo mà vẫn tới tổ kịch nhảy nhót như thường. Kết quả sau một đêm đi quay, từ một cơn cảm mạo biến thành viêm phổi.
Thời điểm Thương Viễn đi vào phòng bệnh, Vu Dân mới được truyền xong hai bình dịch, đang ngủ say.
Là A Lâm gọi điện cho Thương Viễn, khi Thương Viễn đến, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy ba mẹ Vu Dân.
Ba Vu Dân kẹp một điếu thuốc trong tay nhưng không đốt, đứng ở trước ti vi xem tin tức. Nhìn thấy Thương Viễn đi vào cũng không để ý đến hắn, đi ra xa đến cửa sổ.
Thương Viễn có hơi lúng túng, mẹ Vu Dân chiếm chỗ bên giường bệnh, hắn cũng không tiện cướp đi, chỉ đem đôi mắt quấn trên người Vu Dân, anh bệnh trông gầy đi thật nhiều, sắc mặt trắng bệch.
Mẹ Vu Dân nhìn thoáng qua Thương Viễn, rồi tiếp tục quay mặt đi.
Cả người Vu Dân từ nhỏ đến lớn đều chỉ toàn là gân, ngày đó anh quỳ ở cửa hơn nửa buổi, đứng lên bị đau chân đến mấy ngày. Bà không nhìn nổi dáng vẻ ủy khuất nhưng vẫn tỏ ra cười nói của Vu Dân, bảo với bà rằng “Mẹ, con không sao.”
Bà tránh ra một ít, ngữ khí có hơi cứng ngắc: “Cậu qua đây ngồi đi.”
Thương Viễn như được đại xá, lập tức ngồi vào bên giường, đau lòng sờ đầu Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/2724654/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.