Bầu trời tối hôm đó rất đẹp, trên trời lấp lánh những vì sao, đêm đen tối mù bên trong núi rừng khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở. Không có những vệt mờ nhạt nhòe từ ánh đèn xe, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại duy nhất bóng tối. Thương Viễn cùng Vu Dân ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời đen tuyền kia.
“Ngủ, mệt muốn chết.” Vu Dân nằm xuống, gối đầu lên gối, nhỏ giọng hừ hừ, đôi tay còn đặt trên thắt lưng Thương Viễn, ôm chặt không muốn buông ra.
Thương Viễn kéo chăn ở bên cạnh, đắp kín cho anh: “Em ngủ trước đi, anh nhìn em ngủ.”
Vu Dân nheo mi mắt nhìn hắn, nhưng anh quả thật rất buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại chìm vào cơn mơ.
Đã bảy năm kể từ khi bọn họ kết hôn, đây là lần đầu tiên cả hai cùng đi ra ngoài du lịch. Thương Viễn tắt ngọn đèn đầu giường, vừa mới nằm xuống, hắn đem Vu Dân ôm vào trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng đẩy sợi tóc rũ trên gương mặt anh ra.
“Tiểu Dân…” Ngón tay hắn chạm vào bên trán Vu Dân, vẽ một nét xuống khóe mắt, gò má, rồi đến xương hàm, cuối cùng dừng lại ở xương cằm cứng rắn, vuốt ve hai lần. Thương Viễn đến gần, đụng lên bờ môi của Vu Dân đang ngủ say.
Màu đen của nền trời khuya hôm nay như vừa vặn che đậy những bất an bí mật trong lòng hắn.
Sáng hôm sau thức dậy, lịch trình của cả hai là quay về nhà. Bởi vì trở về ngay lúc đầu tháng, Vu Dân có rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/2724641/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.