Cửa phòng rung lên bần bật trong giây lát rồi khép kín hẳn lại.
Lý Duật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đứng yên tại chỗ, ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa rồi lại quay đầu nhìn chiếc bánh ngọt và quyển vở bài tập vẫn còn đang để trên mặt bàn.
Ngu Hạ vội đi về tới vậy ư?
Anh đếm nhẩm trong lòng mấy giây, sau đó cửa phòng lại được người ta mở ra một lần nữa.
Lý Duật liếc nhìn người con gái đỏ mặt tới tận cổ, cố gắng giấu ý cười trong đáy mắt, bình thản hỏi cô: “Cậu để quên đồ à?”
Ngu Hạ cố ra vẻ điềm tĩnh: “Ừm.”
Trước cái nhìn chăm chú của Lý Duật, Ngu Hạ bước vào phòng của anh, đi lướt qua chỗ anh đang đứng, cầm quyển vở bài tập và chiếc bánh ngọt chưa hề động tới kia lên, chuẩn bị trở về phòng.
Không ngờ khi cô quay người lại thì Lý Duật lại dịch bước, đứng chắn trước mặt cô.
“...”
Đối diện với nét mặt khó hiểu của anh, Ngu Hạ lắp bắp hỏi: “Cậu… Đứng chắn ở đây làm gì?”
Lý Duật chậm rãi lau tóc, đôi mắt dài nhỏ nhìn về phía cô: “Vừa rồi cậu đã làm chuyện xấu gì vậy?”
Ngu Hạ: “Gì?”
Hỏi xong cô lập tức hiểu ra: “Tôi đâu có làm chuyện gì xấu đâu?”
Lý Duật bình tĩnh nhìn cô, hờ hững hỏi: “Cậu không làm chuyện gì xấu thì sao lại phải bỏ chạy?”
“Tôi...” Ngu Hạ nghẹn lời, cô chỉ nghĩ ra được một cái cớ cực kỳ khiên cưỡng: “Tôi buồn ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-may-mua-ha-troi-qua/3490056/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.