Lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Ngu Hạ đỏ mặt, dưới ánh nhìn của Lý Duật, cô gấp quyển truyện tranh lại, hàng mi dài run rẩy nom vô cùng đáng yêu, khiến người ta không kìm được gặng hỏi, bắt nạt cô.
Nhận ra điều này, Lý Duật quay đầu, để mặc cô che tên quyển truyện rồi giấu đi.
Đợi Ngu Hạ làm xong tất cả, anh mới nhìn khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ của cô lần nữa: “Có cần đặt lại lên giá sách không?”
Lý Duật có lòng tốt nhắc nhở.
Ngu Hạ cảm thấy anh đang cố ý, cô bực bội trợn mắt nhìn anh, trong đôi mắt hạnh tròn xoe như ẩn giấu một chiếc móc câu, cực kỳ thu hút người khác: “Không cần.”
Sợ Lý Duật lại nói gì đó làm cô không đáp lại được, cô vội bổ sung: “Cậu mặc kệ tôi đi.”
“...”
Nghe thấy lời nói như mệnh lệnh của cô, Lý Duật nhếch môi, phối hợp: “Được thôi.”
Có được sự đảm bảo của Lý Duật, Ngu Hạ nhét cuốn truyện tranh vào cặp sách, chuẩn bị tối nay nói với Trần Vi Nguyệt một tiếng, cô mượn quyển truyện này đi.
Kéo khóa cặp sách cẩn thận xong, Ngu Hạ mới nhớ ra: “Một mình cậu tới đây à?”
“Không.” Lý Duật nói: “Vương Tân Giác cũng tới.”
Ngu Hạ bất giác trừng to mắt: “Chẳng trách không thấy Tranh Tranh đâu nữa, họ ở bên kia chọn sách à?”
Lý Duật gật đầu: “Muốn qua đó không?”
Ngu Hạ suy nghĩ trong giây lát: “Thôi vậy, tôi không muốn đi.”
Cô lười.
Lý Duật ừm một tiếng, liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-may-mua-ha-troi-qua/3490054/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.