"Phòng số 50... Phòng số 50..."
Herbert lẩm bẩm một mình, vừa đi vừa ngước nhìn lên những con số viết trên các cánh cửa phòng ngủ, hy vọng rằng cậu ta - và Ludwig - sớm tìm được phòng của mình trước khi ngày lên. Cậu ta rảo bước đi nhanh, em trai cậu rõ ràng cũng đang sốt ruột không kém, bởi đồng hồ đã điểm năm giờ, báo hiệu bình minh chẳng mấy chốc sẽ ló rạng, và ánh mặt trời mùa đông - dù yếu ớt đến mấy - cũng sẽ tràn vào trong các hành lang. Ludwig vò đầu bứt tai, nhiệt độ chầm chậm tăng lên đã bắt đầu khiến gã rơn ran và ngứa ngáy không chịu nổi.
"Đây rồi." Herbert cất tiếng, thở phào nhẹ nhõm khi con số 50 cuối cùng cũng xuất hiện. Ludwig dụi mắt làu bàu:
"Hình như chúng ta đã đi qua chỗ này rồi mà?" Gã nói, lúc này trợn ngược mắt lên. "Vậy mà cả hai anh em đều bỏ sót nó. Kỳ lạ thật."
"Phải." Herbert tra chìa vào ổ khóa, nhún vai. "Nhưng có lẽ do chúng ta đều bất cẩn. Cứ vào trong đã rồi tính."
"Vâng. Em buồn ngủ lắm rồi." Gã lè nhè.
Họ cùng bước vào trong.
Căn phòng âm u bởi những tấm rèm đã che kín cánh cửa sổ cũng đóng kín, một niềm may mắn đối với cả Herbert và em trai, nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh nến leo lét phát ra từ chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên tủ đầu giường. Khách sạn nơi họ ở - trớ trêu thay - chẳng có phòng kép, vì vậy, Herbert và Ludwig phải cùng ở chung trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917790/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.