Cùng một ngày hôm đó, Herbert - nhờ một vận may hiếm có tuyệt vời - va phải Alfred tại một hiệu sách cũ. Nhưng cũng không đúng khi nói rằng cậu ta không tính toán, bởi Cluj tại thời điểm này suy cho cùng cũng không phải một thành phố quá sầm uất, số lượng các cửa hiệu sách lẫn thư viện không quá nhiều, khiến cho việc tìm kiếm Alfred càng dễ dàng hơn. Cũng bởi vì không có nơi nào cậu chàng hay lui đến hơn là những quầy sách vở.
"Herbert!" Alfred tròn mắt reo lên, nụ cười mỉm nhoẻn rộng hơn khi cậu chắc chắn người mình đang đối diện chính là Herbert. "Anh làm gì ở đây vậy?" Cậu hỏi, cười lên khúc khích khi Herbert ôm chầm lấy mình.
"Ngạc nhiên khi thấy anh chứ, mon chéri?" Herbert tươi cười đáp lại. "Anh nhớ em quá đó."
"Chỉ mới vài đêm trôi qua thôi mà." Alfred híp mắt lại khi Herbert nghịch ngợm gãi xù tóc cậu rồi khanh khách cười như một người anh trai trêu trọc đứa em. Gương mặt Alfred chẳng mấy chốc ửng đỏ. "Nhưng em cá anh đâu chỉ đến tận đây vì nhớ em, có phải không?" Cậu cong khóe môi, hỏi.
"Ừ thì... phải." Herbert bất chợt bẽn lẽn trả lời, lúc này mới buông Alfred ra. Cậu ta chẳng buồn quan tâm màn chào hỏi rộn rã vừa rồi của mình đã khiến những người xung quanh phải chú ý. Đút tay vào túi quần, Herbert đong đưa thân mình, ê a, "Anh muốn tìm gặp cha." Cậu ta thừa nhận. "Hẳn là cha vẫn còn giận anh lắm, mà ở nhà bứt rứt mãi anh không chịu được."
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917785/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.