Lần tiếp theo Johannes tỉnh dậy, ông mới phần nào cảm thấy tỉnh táo và hàng mi mới không còn nặng nề. Tuy vậy, vết thương vẫn còn bỏng rát, khiến ông tự hỏi thứ gì khiến ngay cả khả năng phục hồi chớp nhoáng của quỷ hút máu cũng bị ảnh hưởng. Johannes nhìn quanh. Anze đang ngồi bên bàn cạnh giường, chăm chú quan sát một vật gì bọc vải. Alfred đang ngồi ở cuối giường của ông.
"Chào buổi tối."
Anze là người đầu tiên cất tiếng, lúc này xoay người về phía giường để nhìn người kia. Johannes gật đầu đáp lại, chấp nhận để cho Alfred giúp mình ngồi thẳng lên.
"Vẫn còn đau lắm ạ?" Alfred nhỏ nhẹ hỏi khi cậu thấy cả người Johannes run lên và ông ấy rên hừ hừ. Gật đầu, Johannes đáp:
"Ta tự hỏi bằng cách nào nó lại lâu lành đến vậy." Ông làu bàu, bĩu môi. "Nếu chỉ là một vết rạch, thì bây giờ đáng lẽ nó đã phải liền lại rồi."
"Ta nghĩ tất cả đều do thứ này." Anze trả lời, cầm lấy vật bọc vải mà đặt vào tay Johannes. "Cẩn thận." Ông ta nói, rồi mở tấm vải ra. Johannes tròn mắt nhìn con dao găm trong tay mình. Anze tiếp, "Trông có vẻ là một con dao bình thường, nhưng mà..." Vừa nói, ông ta vừa miết nhẹ đầu ngón trỏ lên lưỡi dao. Âm thanh của da thịt bị cháy xém lập tức xì xèo phát ra và ông ta nghiến chặt hàm. "Lưỡi dao làm bằng bạc."
Johannes lầm bầm, "Thảo nào ta cảm giác như mình bị đốt cháy[1]." Ông nhìn xuống lớp băng gạc của bản thân mà chậc lưỡi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917774/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.