Trăng đã lên cao, ánh sáng bàng bạc của nó soi rọi căn phòng nhỏ. Anze tháo giày và yên vị trên chiếc ghế gỗ đặt giữa phòng, lo lắng nhìn về phía Herbert cùng Ludwig và Alfred đương đứng nép bên cửa sổ, rồi lại nuốt khô khi nhìn về phía Koroviev và con mèo đen. "Lạnh quá." Anze gắng gượng một nụ cười bông đùa, cảm nhận dòng nước buốt giá mà Koroviev vừa đổ ra sàn và để nó chảy xuống chân ông ta. Nhấc chân lên, nhìn chúng sũng nước, Anze hỏi, "Nhưng tại sao phải đổ nước ra thế này?"
"Nước là chất dẫn truyền tốt nhất mà." Koroviev nhún vai đáp lại, rồi đập vỡ chiếc đèn hồ quang[1] hắn cầm trên tay. Nó là một chiếc đèn sợi đốt kiểu cũ, chẳng thể biết Koroviev đã lôi nó từ đâu ra hay dùng nguồn điện từ chỗ nào, nhưng đầu dây tóc vẫn ánh đỏ lên và tỏa đầy nhiệt lượng. Nhận thấy vẻ bối rối của Anze, hắn tiếp, "Đã bao giờ nghe đến dòng điện chưa?"
"Rồi" là một câu trả lời ngắn gọn.
"Thế thì tôi tin ngài cũng phần nào đoán được chuyện gì sắp xảy ra rồi nhỉ?" Koroviev khẽ cười, bước đến trước mặt Anze. Ông ta miễn cưỡng gật đầu.
"Nước dẫn điện." Ông ta nói. "Và tôi sẽ bị giật cho đến chết."
"Về cơ bản là vậy." Koroviev bĩu môi. Anze bật cười.
"Tôi chưa từng nghĩ ma cà rồng có thể bị điện giật chết."
"Nói thế nào được, đây là đèn của quỷ mà."
"Mà làm sao tôi có thể biết được mình đã đến đúng nơi?" Anze hỏi. "Như anh nói, Beghemot chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917755/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.