Chương trước
Chương sau
Sau khi cởi chiếc áo khoác cũ ra, Dư Bạch thay một chiếc sweater đơn giản phối với quần thể thao, dáng người cao ráo cân đối, chắc hẳn là vừa mới gội đầu, tuy tóc vẫn còn hơi dài nhưng đã gọn gàng hơn rất nhiều. Lọn tóc nơi thái dương còn nhiễu nước, râu cũng đã được cạo sạch, để lộ dung nhan thật của anh.

Đây là lần đầu tiên Lê Dạ Quang thấy một người sạch sẽ như vậy.

Lông mày sắc nét, mũi cao, môi cong, dường như chỉ cần thêm điểm nhấn sẽ phá vỡ khí chất đơn giản của anh, nhất là đôi mắt không nhuốm bụi trần, nó còn tĩnh lặng hơn cả biển sâu.

Ánh nắng của cao nguyên Tây Bắc làm cho làn da của anh có màu lúa mì bóng lưỡng, nhưng nhìn vào cổ tay trắng trẻo của anh thì có thể đoán ra anh vốn là một người rất trắng.

Anh rất trẻ, chắc cũng trạc tuổi cô, nhưng nếu chỉ nhìn đôi mắt của anh, có lẽ Lê Dạ Quang sẽ cho rằng con ngươi trong veo kia là của một đứa bé mười tuổi.

“E hèm...” Dư Bạch ngượng ngùng hắng giọng: “Tôi là Dư Bạch, lúc nãy tôi...” Làm sao để giải thích trước đây anh lôi thôi lếch thếch là do chưa vợ, bây giờ thấy gái xinh lại ăn diện đây?

May mà Lê Dạ Quang không rảnh để hỏi anh tại sao trước đây lại ăn mặc như một ông già ế, vì thời gian của cô rất gấp, nhiệm vụ lại khó khăn.

“Anh chính là Dư Bạch? Truyền nhân đời thứ năm của nhà họ Dư?”

“Vâng.” Dư Bạch gật đầu, ngập ngừng hỏi: “Vậy còn cô?” Bây giờ hỏi cô ấy chắc là không sao đâu nhỉ.

“Tôi tên là Lê Dạ Quang.” Lê Dạ Quang thoải mái đưa tay về phía Dư Bạch, anh nuốt nước bọt sau đó mới từ từ đưa tay ra. Tay cô rất mềm, Dư Bạch không dám dùng sức, chỉ dám nắm hờ một cái rồi vội vàng buông ra.

“Anh biết tôi sao?” Lê Dạ Quang hơi nheo mắt lại, cười hỏi anh.

Cô rất đẹp, khi cười mắt cô cong cong như một chiếc quạt nhỏ. Gò má Dư Bạch nóng lên, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tôi không biết.”

Lê Dạ Quang hơi ngạc nhiên, cô không ngờ truyền nhân đời thứ năm của nhà họ Dư tài giỏi bậc nhất lại là người đơn thuần như vậy. Không, là ngây thơ. Cô không ngốc, sao lại không nhận ra Dư Bạch căng thẳng khi nói chuyện với cô chứ? Huống hồ, với một người thành thật như anh, ánh mắt của anh đã bán đứng lòng anh từ lâu rồi.

Trên đường đến đây, Lê Dạ Quang luôn nghĩ xem nên làm thế nào để mời được người của nhà họ Dư, đưa tiền e rằng bao nhiêu cũng không đủ, mà nhà họ Dư cũng không thiếu danh tiếng. Vốn dĩ cô định lợi dụng quan hệ của mình, nghe nói Dư Bạch có một người anh là phó giáo sư khoa khảo cổ ở Đại học C, mà cả cô và Cao Thiến đều tốt nghiệp khoa lịch sử ở Đại học C. Họ có thể nhờ thầy nói giúp.

Bất kể thế nào cô cũng không ngờ tới, cuối cùng mình lại đi con đường... quyến rũ bằng nhan sắc?

“Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Dư Bạch trấn tĩnh lại, hỏi vào việc chính.

Lê Dạ Quang nhanh chóng mở va li mang theo bên người, bên trong là tài liệu và hình ảnh rõ nét về tình trạng hư hỏng do nấm mốc của ba bức bích họa: “Tôi tới tìm anh là muốn nhờ anh sửa giúp ba bức bích họa.”

Dư Bạch nhận lấy tài liệu và hình ảnh xem qua, khi còn bé anh đã từng nhìn thấy ba bức bích họa thời Đường này, khi đó người phục chế là bố anh.

Ba bức bích họa thời Đường này đều vẽ mỹ nhân, vì búi tóc rất phức tạp và cách vẽ rất tinh xảo nên khó khăn lớn nhất trong việc phục chế là vẽ lại chính xác tóc mai và đường chân tóc của mỹ nhân. Ngoài ra, tranh thời Đường có màu sắc phong phú, hoa văn phức tạp, nên đòi hỏi người họa sĩ phục chế phải pha trộn chính xác các màu sắc tệp với màu của tranh gốc, không được có sự khác biệt.

Thấy anh cau mày, Lê Dạ Quang bất an trong lòng. Tuy rằng bảo tàng Thượng Hải yêu cầu nhất định phải là người của nhà họ Dư tu sửa, nhưng Dư Bạch trông trẻ thế này, tay nghề... có ổn hay không?

Dư Bạch để tài liệu xuống, nói một cách chắc nịch: “Cái này tôi có thể sửa được.”

Câu nói đơn giản này khiến Lê Dạ Quang nhẹ lòng.

“Nhưng... Tôi không thể giúp cô.” Anh khó xử nói.

“Tại sao?”

“Ông nội tôi đặt ra một quy định.” Dư Bạch thật thà nói, giơ tay ra hiệu cho Lê Dạ Quang nhìn cảnh vật chung quanh: “Tôi chỉ có thể sửa tranh ở trên núi.”

Đây là quy định quái quỷ gì thế? Lê Dạ Quang nhìn Dư Bạch với ánh mắt khó tin. Một người trẻ tuổi thế này mà phải sống trong rừng sâu núi thẳm cả ngày... À phải rồi, nếu không sống trong rừng sâu núi thẳm cả ngày, thì sao có thể giống một tên ngốc như vậy!

“Nhưng bảo tàng Thượng Hải nói, bốn lần sửa trước đều là do anh thực hiện.”

Dư Bạch chỉ vào thời gian trên tài liệu, đưa cho Lê Dạ Quang xem: “Cô nhìn đây, lần cuối cùng là vào năm 1996, sau này ông nội tôi mới lập ra quy định, truyền nhân của nhà họ Dư không được xuống núi.”

Nếu là người khác nói câu này, chắc chắn Lê Dạ Quang chẳng thèm quan tâm, còn tặng kèm cho hắn ánh mắt xem thường kiểu “xem anh có thể nói dóc thế nào”, nhưng Dư Bạch thì sao?

Một thanh niên vùng núi thật thà, lương thiện, giản dị và sạch sẽ. Khi anh nói những lời này, ngay cả một người khôn khéo và sành sỏi như Lê Dạ Quang cũng tin anh.

Thấy cô cụp mắt trầm tư, Dư Bạch bất đắc dĩ mím môi, quyến luyến nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngày mai cô sẽ đi sao?”

Lê Dạ Quang ngẩng đầu lên, mặc dù chạy đôn chạy đáo cả ngày đêm khiến sắc mặt cô mệt mỏi, nhưng trong mắt cô lại có một ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt!

Quy định không được xuống núi ư?

Vậy cô sẽ dời núi luôn!

Dư Bạch không hiểu ánh mắt của cô có ý gì, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén ấy rất đẹp, giống như con đại bàng non mà anh gặp trên núi vào tháng trước, tuy còn non nhưng lại có ánh mắt sáng như đuốc, nhất là linh hồn ngang ngược bất tuân.

Lê Dạ Quang đóng va li lại, dang tay nằm lên giường, đá chân hai cái, tung giày ra, tỏ vẻ sẽ chiến đấu đến cùng.

“Anh không xuống núi, tôi sẽ không đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.