Diệp Tĩnh Thanh đi đến trạm xe điện thì thấy Lưu Tiến đã đứng đợi, cô cất giọng
- Anh đợi tôi lâu không ?
- Không
- Vậy thì may quá, nãy giờ không có chiếc xe điện nào chạy qua sao?
- Đúng
- Để tôi xem lịch chạy tối nay
- Sao cô có thể coi được ?
- Tôi trước đây từng đi học với lại đi chơi với mấy bạn bằng xe điện mấy lần nên được cấp bảng thời gian chạy
Nói rồi cô lấy điện thoại nhìn vào bảng thời gian rồi quay sang nói với Lưu Tiến:
- 15' nữa sẽ có một chiếc chạy ngang qua
- Vậy sao?
- Uhm, vậy chúng ta ngồi đây đợi cỡ 15' là ok
- Uhm
Mùa thu trên đường lá rụng đầy, có những giọt sương thu nhẹ nhàng rơi, cô quay sang
- Mùa thu năm nay sương thu và gió lạnh hơn năm trước nhiều
- Uhm
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh
- Cô nói đi
- Tại sao lúc nãy anh lại giúp tôi ?
Anh cười nhẹ
- Vì trước đây lúc ép gia đình cô phải bán Diệp Thị, khiến cho gia đình cô phải buồn
- Vậy thôi sao ?
- Ừ
- Thật ra anh cũng không hoàn toàn có lỗi trong chuyện đó. Bây giờ tôi phải biết ơn anh đó. Anh xem bây giờ tôi có thể tự do hơn trước, ba tôi cũng không vì những khoản nợ của Diệp Thị mà lo lắng, bệnh tình cũng đã nhẹ hơn
- Thật sao ?
- Ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lo-trot-yeu-anh/2916557/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.