Mấy hôm sau Quỳnh Dao ngày một rảnh rỗi hơn, bởi vì tất cả những việc liên quan đến hai đứa nhỏ Phúc Khang đều dành làm hết với cô.
Như đưa đón con đi học, tắm rửa cho Minh Đăng bởi vì Minh Đan là con gái nên anh để cho Quỳnh Dao làm, rồi chơi với con dẫn con ra bãi biển chơi và chăm sóc con ăn.
Chỉ có duy nhất một đều mà cô không thích, nhưng không thể nào một cái miệng mà nói lại ba cái, đó là chuyện Phúc Khang đi đến đâu cũng nói là ba của hai đứa nhỏ.
Người ta hỏi hai đứa cũng đồng loã với anh, bọn trẻ đều đồng thanh gọi Phúc Khang là ba, làm cho cô ra ngoài ai gặp cũng hỏi:
“Quỳnh Dao cậu đẹp trai ở cùng nhà với con là chồng của con à?”
- Dạ không phải.
“Vậy tại sao con của con toàn gọi cậu ấy là ba? Thôi đừng có dấu nữa, dì chúc mừng con nha! Bao nhiêu khổ cực cuối cùng cũng qua rồi.”
Thế là nỗi oan này có nhảy sống Nin cũng không rửa hết, hôm nay anh Bảo Ân người con trai lớn của cô Hạnh có đến cửa hàng hoa của mẹ Vũ gặp Quỳnh Dao.
Bởi vì anh đi làm ở thành phố lớn lâu lâu mới về quê thăm nhà, khi anh nghe mọi người xung quanh nói chồng của Quỳnh Dao đã trở về.
Nhưng chuyện của Quỳnh Dao anh và mẹ của anh là người hiểu rõ nhất, kể cả cô ấy còn không biết ba của hai đứa nhỏ là ai? Thì làm sao có chuyện chồng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-lam-me-cua-con-toi-thi-em-chinh-la-vo-cua-toi/3571234/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.