Phong thư Bùi Đăng đưa cho Lục Cẩn rất dày, làm Lục Cẩn có chút khẩn trương, hắn từng nửa đùa nửa nghiêm túc cùng Bùi Đăng nhắc tới muốn xem thư đối phương từng viết cho mình, nhưng hắn cũng biết hai người xa cách cũng đã gần mười năm, lúc mình đi Bùi Đăng vẫn còn là một bé con xếp hàng ngồi ăn hoa quả ở nhà trẻ, sao có thể kỳ vọng một đứa nhỏ có thể bảo quản tốt món đồ yếu ớt dễ vứt như thư tín được chứ?
Nhưng Bùi Đăng lại thật sự bảo quản rất tốt, thật đúng là muốn cho hắn xem.
Trên mặt Lục Cẩn tràn ngập ý cười, có lẽ chính hắn cũng chưa ý thức được chính mình đang cười, hắn chỉ là hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm phong thư trong tay.
Nơi Bùi Đăng gửi thư đến chính là địa chỉ ở thành nam hiện tại, cùng địa chỉ trong trí nhớ Lục Cẩn bất đồng, Lục Cẩn vừa định mở ra nhìn xem nội dung bên trong, tầm mắt bỗng nhiên lại vòng trở về mặt ngoài phong thư, dừng lại một lát tại dấu chạm nổi "Không tìm được người nhận", không tiếng động mà cười.
Lục Cẩn mở phong thư, bên trong chứa một chồng giấy viết thư thật dày làm hắn nghi ngờ Bùi Đăng có phải đã đem cả sách bài tập của chính mình viết vào cho đủ số, đến lúc lấy ra mới không nhịn được mà bật cười, Tiểu Bùi Đăng chỉ mới đi nhà trẻ nên sẽ không khống chế được chữ viết lớn nhỏ.
"Hôm nay mìn đã nhờ ba dạy mìn viết thư, cậu ở nhà mói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-khuc-nho-nho/2501559/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.