Chương trước
Chương sau
“Nguy rồi!” Dã Hỏa hô nhỏ một tiếng, theo bản năng chui xuống nước.
“Không kịp nữa.” Thiết Ưng thản nhiên nói, một tay dễ dàng cầm gáy của nàng kéo lên, hai người đồng thời bay ra khỏi bồn dược, nước văng tung tóe bốn phía làm sàn nhà ướt sũng.
Dã Hỏa hai tay vội vàng bảo vệ mình, chật vật té xuống, tưởng rằng chạm vào nền đất lạnh cứng. Nàng nhắm chặt mắt sợ hãi nhưng không truyền đến đau đớn như dự kiến, ngược lại được bảo vệ trong lồng ngực ấm áp của nam nhân kia.
“Mau thả ta ra.” Nàng khó khăn giãy dụa, phát hiện chính mình không mảnh vải che thân bị hắn ôm chặt. Không còn nước tắm che chắn, da thịt trong suốt như ngọc cùng thân hình hoàn mỹ toàn bộ bị Thiết Ưng để vào mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười có phần tà mị, bộ dạng này hoàn toàn khác xa vẻ trầm ổn thường ngày.
“Hiện tại buông ngươi chỉ có lợi cho mắt những kẻ sắp tiến vào.” Hắn nhanh chóng lấy tấm vải lót giường bằng tơ lụa mềm mại quấn quanh cảnh sắc mê người kia.
“ Thiết thành chủ –” Hoàng Phủ Giác vui sướng cười lên khi người khác gặp họa, đẩy cửa bước vào trong phòng.
Thiết Ưng hai mắt trầm xuống, tay vận lực đánh về phía bồn tắm. Phanh một tiếng, trong nháy mắt vô số mảnh gỗ vỡ tan, nước bên trong giống như tên bắn mang theo nhiệt nóng tấn công những người đi vào.
“Cẩn thận!” Vài tiếng kinh hô vang lên, nhóm người tới tự động tản ra. Đao kiếm đều được rút khỏi vỏ, trong nháy mắt chỉ thấy ánh sáng lóe ra từ vũ khí.
Nước trong bồn chớp mắt đã văng ra hết, vài người cầm đao mà đứng, từng giọt nước theo thân đao tí tách nhỏ xuống sàn nhà.
Đứng lẫn trong đám người đó, Hoàng Phủ Giác không mảy may bị ướt, mấy kẻ tự xưng cao thủ kia dù ít dù nhiều đều dính nước. Hắn ung dung cầm quạt trong tay, mỉm cười nghênh đón vẻ mặt lạnh như băng của Thiết Ưng.
Nhạc Phòng đứng bên cạnh Hoàng Phủ Giác, khi tiếng quát cẩn thận vang lên theo bản năng lao về phía trước lấy thân bảo vệ chủ.“Giác gia, cẩn thận một chút.” Hắn khẩn trương quan sát bốn phía, hai tay bám chặt quần áo Hoàng Phủ Giác.
“Nhạc tiên sinh, ngươi không buông tay ra y phục của ta chắc chắn sẽ rách, Ngươi hi vọng ta trước mặt mọi người lộ da thịt?” Hoàng Phủ Giác thở dài một hơi, nhìn thần sắc khẩn trương của lão nhân gia, hoài nghi vừa nãy muốn bảo vệ hắn hay đang cầu được bảo hộ.
Nhạc Phòng dựa vào người Hoàng Phủ Giác nên cũng tránh được một kiếp nạn, về phần nam nhân bên cạnh bọn họ, sắc mặt tái nhợt một thân ướt như tắm sông.
Nhạc Phòng quan sát trong chốc lát, xác định không có nguy hiểm mới chậm rãi rời khỏi Hoàng Phủ Giác. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng còn tự thì thầm: Đã nói đừng tới Thiết thành nhưng Thiết Ưng cố tình không nghe. Từ khi gặp thích khách lúc trước, trong lòng hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
“Thiết thành chủ tiếp đón khách thế này sao? Cũng may bên cạnh ta có vài vị cao thủ che chở, bằng không chẳng phải cũng bị bẩn hết y phục?” Hoàng Phủ Giác quay đầu mỉm cười đồng thời chậm rãi thu hồi cây quạt.“Đa tạ Trầm trang chủ.” Hắn nhìn về phía một nam nhân trung niên khuôn mặt hiền lành bên cạnh, tầm mắt che giấu nội tâm không muốn để người khác phát hiện.
“ Chỉ là thuận tay cứu giúp” Trầm Khoan chắp tay đáp lễ, thu hồi trường kiếm có chuôi cầm như vầng trăng khuyết. Vài người bên cạnh gần như cùng lúc cung kính đứng sang một bên. Xem ra tất cả đều nghe lệnh của Trầm Khoan.
Trầm Khoan là trang chủ Tụ Hiền trang, hai mươi mấy năm qua trên giang hồ rất có danh vọng, phần đông võ lâm cao thủ đều tôn Trầm Khoan đứng đầu, lúc này dần hình thành một thế lực khổng lồ. Bọn họ lấy nhân đức làm trọng, làm việc quang minh chính đại, hơn nữa Trầm Khoan tích cách thoải mái, được lòng hầu hết mọi người.
Mà chính vì để nhân đức đứng đầu nên Trầm Khoan luôn giờ cao lá cờ trừ gian diệt ác, từ trước đến nay diệt trừ không ít môn phái. Nay tụ tập ở Thiết thành cũng vì nghi thức xử trí tên ma giáo bắt được.
Trước đó vài ngày, tà giáo vùng quan ngoại truyền vào Giang Nam bị người dùng kế bắt giữ, đưa về Thiết thành mong Thiết Ưng xử trí, nay đang nhốt trong đại lao Thiết phủ.. Bọn họ cùng nhau chờ đợi, chuẩn bị chính mắt nhìn thấy truyền nhân tà giáo kết thúc sinh mạng.
Nhưng Thiết thành chủ tính tình trầm ổn cẩn trọng trong mắt bọn họ hiện tại ban ngày ban mặt cùng một nữ tử ướt đẫm thân trên ở trong phòng làm chuyện mờ ám?! Việc này làm tất cả mọi người có mặt nghẹn họng, không dám tin dụi mắt.
“Nhất thời không biết, Hoàng Phủ Giác công tử đường đột rồi.” Thiết Ưng thần sắc tự nhiên mở miệng, thong dong đứng dậy mặc quần áo. Tuy rằng thân hình cao lớn ngăm đen còn dính vài phần hơi nước nhưng chẳng tổn hại gì đến uy nghiêm trời sinh, thậm chí còn tăng thêm vài phần nguy hiểm trong không khí.
Dã Hỏa thấy Hoàng Phủ Giác, nhịn không được trừng mắt, giãy dụa trong đống ” y phục ” bao bọc thân thể cố vươn một ngón tay chỉ thẳng ra.
“A! Là tên xui xẻo nhà ngươi. Gặp ngươi chắc chắn có chuyện đen đủi” Nàng lên án hồn nhiên quên đi giờ phút xấu hổ lúc này.
Mọi người nghe thấy cách xưng hô của nàng đồng loạt kinh hãi hít một ngụm khí lạnh, nam nhân ốm yếu ướt sũng khi nãy thậm chí còn bị dọa làm khuôn mặt trắng bệch.
“Dã nha đầu dám ở đây làm càn!” Nhạc Phòng phẫn nộ chỉ vào Dã Hỏa.“ Chủ nhân ta là loại người để ngươi tự tiện mắng sao? Còn không mau quỳ xuống tạ tội?”
“Quỳ xuống? Hắn chết rồi nên muốn ta quỳ xuống viếng?  Xin hỏi ta có cần chuẩn bị vàng bạc tiền giấy?” Dã Hỏa hừ lạnh một tiếng, cao ngạo nhìn Hoàng Phủ Giác.
“Ngươi –” Nhạc Phòng tức giận gần như muốn ngất, ánh mắt trừng lớn, bàn tay già nua vỗ ngực không ngừng.
“Gặp nguy hiểm liền đem người khác che chắn cũng dám lên mặt dậy đời người khác?” Dã Hỏa nhe răng trợn nói với hắn. Vốn còn muốn tiếp tục mắng người nhưng vải vóc quanh người đột nhiên mở ra. Nàng vội vàng gắt gao giữ chặt tầng vải mềm quanh người, chỉ sợ  lộ ra cảnh xuân trước mặt mọi người.
“ Đừng cãi nữa” Thiết Ưng ngăn cản nàng tiếp tục khua môi múa mép.
“Nếu ta không nghe?” Dã Hỏa khiêu khích kiêu ngạo nâng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Thiết Ưng.
Hắn không nói gì, chỉ dùng sức kéo tấm lót giường ra.
Dã Hỏa đổ mồ hôi, biết hắn đang uy hiếp mình. Thần sắc đắc ý ban đầu biến mất, nàng khẩn trương trừng mắt nhìn hắn, nếu trên tay có đao chắc chắn đem người này ra băm vạn cái.
“Ngươi dám!?” Nàng tức giận nói.
“Ngươi nói ta dám hay không?” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại một câu.
Dã Hỏa cắn môi, biết rõ hắn chưa từng nói đùa. Chính mình nếu tiếp tục cùng Nhạc Phòng nói qua lại, Thiết Ưng chắc chắn sẽ cướp đi vật che thân lúc này, làm nàng mất mặt trước tất cả người có mặt trong phòng. Tuy thời gian ở cùng hắn không lâu nhưng dựa vào những lời đồn gần đây đại khái biết được tính tình người này.
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng chỉ có thể ngậm miệng lại căm giận quay đầu đi.
Hoàng Phủ Giác lấy phiến chạm nhẹ vào người Nhạc Phòng như cảnh cáo, trên mặt không có biểu tình phẫn nộ mà là kinh ngạc. Hắn đem bộ dạng Thiết Ưng cùng Dã Hỏa ở chung để trong mắt, ý cười bên khóe miệng càng đậm, nhìn thần sắc ngưng trọng của người nào đó…….thật vui a!
“A! Ân nhân cứu mạng của ta là nữ tử? Thiết thành chủ, ngươi biết nàng cùng ngươi nam nữ khác biệt, như thế nào mặt trời còn chiếu sáng đã cởi hết đồ người ta ở trong này tắm chung?” Hắn giả bộ ngây thơ hỏi một câu trúng trọng tâm.
Dã Hỏa nghe vậy khuôn mặt đỏ ửng lên, cũng bất chấp trên người chỉ có một tầng gấm vóc quấn quanh hùng hổ bước về phía tên vừa nói.
“Nói hưu nói vượn, ta nhổ vào miệng của ngươi” Nàng hô to, chưa đi được vài bước đã bị kéo trở về, chật vật dán vào ngực Thiết Ưng. Nàng thở dốc một tiếng, còn muốn muốn giãy dụa nhưng vòng tay ấm áp nam tính ôm trọn eo nhỏ không cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.
“ Thanh danh của nàng ta sẽ phụ trách” Thiết Ưng bình thản nói, cầm chặt thắt lưng mảnh mai ngăn nàng trở mình.
Nữ nhân tính tình lỗ mãn này kì thực tâm tư trong suốt như thủy tinh, dễ dàng bị thấy rõ, vui buồn mừng giận đều viết rõ trên gương mặt xinh đẹp, muốn giấu cũng không được. Nàng không giống những nữ tử hắn từng gặp qua, cảm xúc của nàng chân thật không phải giả tạo.
Tính cách nóng nảy này mạnh mẽ thu hút hắn, khiến tâm tình vững vàng từ trước tới nay trở nên quay cuồng.
“ Ai cần ngươi phụ trách? Cút ra xa một chút cho ta!” Dã Hỏa mặt đỏ tai hồng mạnh miệng nói, dùng sức đạp vào chân Thiết Ưng, lại phát hiện hắn ung dung để nàng thích đá thì đá, không né tránh hay kêu la, chỉ đơn giản cúi đầu thản nhiên nhìn nàng một cái
“Thiết thành chủ quả nhiên dám làm dám chịu, không phụ nỗi khổ tâm của ta.” Hoàng Phủ Giác tao nhã mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân ốm yếu bên cạnh, cùng đối phương trao đổi một ánh mắt ý vị.
Trầm Khoan híp mắt theo dõi sự tình, biểu tình trên mặt chưa từng thay đổi.“Một nha đầu quê mùa sao có thể xứng với Thiết thành chủ? Chỉ cần thu nhận làm nha hoàn là được.” Hắn nhíu mày lẳng lặng nói.
Thiết Ưng quay đầu nhìn Trầm Khoan, nụ cười hiện trên khóe môi nhưng trong đáy mắt là một mảnh thâm trầm.
“Có lẽ Thiết mỗ lại vừa mắt nha đầu quê mùa này.” Hắn ngữ khí tuy rằng không kiêu ngạo không xu nịnh nhưng lại để lộ ra khí thế không  cho phép người khác can thiệp vào chuyện của mình.
Hắn giữ chặt người đang trừng mắt giận giữ trong lòng, cảm thấy nàng vì nhục nhã mà phát run. Da thịt ngăm đen bao bọc bờ vai mảnh khảnh nhẹ nhàng nhẹ vỗ về, trấn an nàng khống chế tâm tình.
“Nói như vậy có chút quá đáng. Tuy rằng Cố cô nương một thân áo vải đơn sơ nhưng vẫn xuất thân từ danh gia vọng tộc.” Hoàng Phủ Giác lay nhẹ cốt phiến ( quạt giấy) trong tay, nhìn sắc mặt Dã Hỏa từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc.
Thiết Ưng nghe vậy tầm mắt nhanh chóng hướng đến khuôn mặt nàng, con ngươi đen hoài nghi nheo lại.
Nàng thân mình cứng ngắc, hai tay nắm chặt vào nhau. Không nghĩ tới bí mật khổ công cất giữ cứ như vậy bị vạch trần! Nàng cắn môi dưới nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Giác, biết trước nam nhân này đã nhìn thấy ấn ký ngọn lửa trên vai.
Ấn ký kia có thể làm sáng tỏ mọi việc, Hoàng Phủ Giác trước mặt tất cả mọi người nói ra khác nào muốn chặn đường chạy trốn của nàng.
“Hỗn đản! Ta đã nói ngươi chính là tên sao chổi xui xẻo.” Nàng thì thào tự mắng, đôi mắt xinh đẹp hung hăng trừng Hoàng Phủ Giác, chỉ mong băm hắn ra làm nghìn mảnh.
Hoàng Phủ Giác ngược lại trên mặt đều là ý cười, lay nhẹ quạt giấy trong tay.“Cố cô nương tính tình thật khác người, hay Thiết thành chủ vừa ý điểm này? Ngay lần gặp đầu tiên đã nhất kiến chung tình?” Hắn đùa cợt hắn nói.
“Cố?” Trầm Khoan mặt mày nhăn lại.
“A, chưa giới thiệu, ân nhân cứu mạng ta chính là Dã Hỏa cô nương đã mất tích nhiều năm nay. Trước khi Cố gia gặp nạn đã cùng Thiết Ưng có hôn ước, lần này ngẫu nhiên giúp ta cản đao không ngờ vừa hay nối duyên tơ hồng, quả là ý trời!”
Dã Hỏa nắm chặt tay, lo lắng nghĩ biện pháp chạy trốn, nhưng bây giờ tất cả ánh mắt của cao thủ võ lâm đều đặt trên người nàng, làm sao chạy? Thiết Ưng vẫn chặt chẽ đem nàng đứng im một chỗ, nhúc nhích cũng khó khắn. Hơn nữa điều làm nàng bất an hơn là dù không quay đầu vẫn cảm nhận được con ngươi lợi hại nhìn chằm chằm mình
“Ngươi là Cố Dã Hỏa? Vì sao không nói cho ta biết?” Thanh âm của hắn cực vì mềm nhẹ, cố đề nén cảm xúc lúc này, nhẹ nhàng thở vào mái tóc đen nhánh kia.
“Không cần thiết.” Nàng kiên trì trả lời, ngay lúc tiếng nói dịu dàng của hắn cất lên, trái tim cùng đôi chân như muốn mềm nhũn ra.
Kỳ quái, những năm gần đây loại người nào chưa từng gặp qua? Nhưng vì sao hắn không làm động tác gì, thậm chí không biểu hiện cảm xúc rõ ràng, ngược lại khiến nàng kiêng kị ba phần? Nàng cần gì phải sợ hắn?
Thiết Ưng đem đôi mắt tức giận che giấu cảm xúc, hướng mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Giác.
“Cố? Ngươi là hậu nhân Cố gia?” Trầm Khoan thái độ đột nhiên chuyển biến, kích động đi lên phía trước, cẩn thận đánh giá Dã Hỏa.“Đây là tiểu thư Cố gia đã đi tìm suốt mười năm? Mấy năm nay Tụ Hiền trang tiêu tốn không ít nhân lực, nhưng Dã Hỏa cô nương bặt vô âm tín khiến lão phu gần như từ bỏ hi vọng.”
“Là nàng mệnh lớn, được một lão bộc trung thành mang đi trốn mai danh ẩn tích mới có thể an toàn đến nay.” Hoàng Phủ Giác giải thích, nghiêng đầu nhìn Trầm Khoan, tầm mắt chuyển tới vài nam nhân cao lớn bên cạnh lão ta. Khuôn mặt bọn họ từ khi bước vào không chút thay đổi, tựa như hàng loạt con rối gỗ điêu khắc tạo nên.
“Ngươi tìm được Nguyên bá?” Dã Hỏa có chút kích động hỏi, biết thân phận của mình rốt cuộc không thể giấu diếm.
Nàng không thể không đối với Hoàng Phủ Giác có vài phần kính trọng, kẻ này tuy rằng làm người ta chán ghét nhưng tâm tư vô cùng kín đáo, trong lúc nàng hôn mê có thể điều tra rõ sự việc, còn làm người trung thành và tận tâm như Nguyên bá nói ra sự tình.
“Xem ra lúc ta bận rộn cùng các môn phái, Hoàng Phủ công tử cũng chẳng ngồi không.” Thiết Ưng chậm rãi nói, khóe mắt liếc nhìn nam nhân ốm yếu kia mỉm cười.
“Dã Hỏa cô nương đỡ hộ ta một đao, ta đương nhiên phải lo liệu mọi việc ổn thỏa.” Hoàng Phủ Giác nói kiểu đây là chuyện đương nhiên, sau đó lay chiếc quạt cầm tay trước mặt Nhạc Phòng ra lệnh:“ Ngoài kia có một lão nhân đang chờ, dẫn hắn vào đây, không được bất kì kẻ nào tiếp xúc tới gần.”
Nhạc Phòng cau mày, vẻ mặt tuy không tình nguyện nhưng vẫn là nhận lệnh đi khỏi phòng. Trước khi đi còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dã Hỏa, không dám tin điều mình vừa nghe được.
Cố gia lúc trước có đệ tử khắp thiên hạ tiếc thay hơn mười năm trước chỉ trong một đêm bị kẻ địch diệt trừ, nghe nói trừ trưởng tử tìm được đường sống trong chỗ chết thì còn có một vị tiểu thư khác. Nhưng tìm kiếm nhiều năm, cô gái có ấn ký trên vai vẫn không dò la được tin tức.
Lúc này muốn hắn thế nào tin tưởng cô nương tùy hứng trước mắt lại là hậu nhân Cố gia?
Nghĩ đến đây, Nhạc Phòng không nhịn được thở dài thay Thiết Ưng. Đáng tiếc nam nhân tốt như vậy lại có hôn ước cùng nha đầu kia, nguyệt lão thật khéo đùa người.
Dã Hỏa có chút khẩn trương nhìn về phía cửa trông ngóng Nguyên bá. Cùng lão nhân gia này sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, nàng từ sớm đã không còn coi mình là tiểu thư, ngược lại xem hắn như người thân trong nhà.
Tầm mắt bất chợt dừng lại ở nam nhân ốm yếu kia, trong mắt hắn hiện lên vài phần khó tin.
Nàng từng gặp qua hắn sao? Dù cẩn thận nhớ lại vẫn không thể tìm ra.
“Cũng khó trách Hoàng Phủ công tử suốt đêm liên lạc với người ở kinh thành, thì ra muốn thông báo tin vui này! Như vậy cứ để người thân bọn họ gặp nhau, ta cáo lui trước” Trầm Khoan hơi chắp tay áo đáp lễ, mỉm cười nhìn về phía Dã Hỏa.
“Trầm trang chủ, đợi ngày khác gặp lại.” Hoàng Phủ Giác cười cười, nghe ra trong đó lệnh đuổi khách.
Trầm Khoan ở trên giang hồ nhiều năm sao có thể không nghe ra? Nhưng phong thái tươi cười vẫn không thay đổi, dẫn vài nam tử không tiếng động dời đi. Mấy nam nhân này đi lại trên mặt đất nhẹ nhàng như lướt trên mây, nhìn ra được tuyệt đối đều là cao thủ khó tìm.
“Tụ Hiền trang quả nhiên ngọa hổ tàng long (1),tùy tiện tìm vài thị vệ cũng thuộc hàng cao thủ.” Hoàng Phủ Giác chút đăm chiêu nói.
Dã Hỏa không hứng thú đề tài này, nàng đang lo lắng đang chờ đợi, vừa nhìn thấy Nguyên bá vẻ mặt không yên đi đến thần sắc lập tức kích động.“Nguyên bá!” Nàng hô to chạy về phía cửa.
Bên hông đột nhiên có lực ngăn cản làm nàng dâng lên cảm giác lo lắng. Nàng không quay đầu cũng cảm nhận được Thiết Ưng đang nhích lại gần, hơi thở ấm áp cùng nam tính ngày càng mãnh liệt
Rốt cục, Thiết Ưng tựa sát vào tai nàng, cực kì thong thả mở miệng.“Hiện tại chúng ta nên nói chuyện một chút.”
★★★
Trong phòng hoàn toàn im ắng, tầm mắt tất cả đều dừng trên người Dã Hỏa.
“Tiểu thư, người không có việc gì chứ?” Nguyên bá bất an xoa tay, muốn đi ra phía trước xem xét lại ngại vài nam nhân đứng trong phòng làm hắn không dám có hành động gì, nhưng vẫn không thể che giấu lo lắng trong lòng.
“Ta không sao, chỉ bị tên sao chổi làm hại không thể dời giường vài ngày, bây giờ chẳng phải vẫn vui vẻ sao?” Dã Hỏa tươi cười trấn an lão nhân gia. Đúng vậy, thân thể nàng không việc gì nhưng trong lòng vạn phần khẩn trương, bị Thiết Ưng lôi kéo ngay cả mở miệng nói mấy lời đanh đá cũng khó khăn.
“Thật vậy chăng? Đại thiếu gia tìm được ta cũng chỉ nói người trúng một đao, ta gấp đến độ vội vàng đi theo đại thiếu gia tới đây……” Nguyên bá cằn nhằn nói liên miên.
Lúc này ngay cả Thiết Ưng cũng không kéo nàng lại được. Quá nhiều kinh ngạc cùng vui sướng, Dã Hỏa nhanh chóng đến bên Nguyên bá, kéo ống tay áo người muốn biết đáp án
“Người nói gì? Đại ca? Đại ca còn sống?!” Nước mắt không kìm được phút chốc chảy ra. Nàng quả thực không thể tin nổi, lúc trước chính mắt nhìn thấy người nhà chết thảm, ngay cả thi thể cha mẹ cũng chưa tìm thấy liền vội vàng bị Nguyên bá bế đi.
Tưởng rằng Cố gia chỉ còn mình nàng sống sót, nhiều năm sau lại nghe tin đại ca còn sống, không biết trong lòng cảm thấy thế nào.
“Đúng vậy, đại thiếu gia còn sống, nếu không phải hắn đến gặp ta, ta còn không dám thừa nhận có liên quan đến Cố gia!” Nguyên bá gật đầu, thái độ có chút kỳ quái, tầm mắt chuyển về nam nhân ốm yếu đứng trong góc phòng.
“Ở nơi nào? Ta muốn gặp hắn!” Dã Hỏa kích động la hét, quay đầu tìm kiếm, sau đó tầm mắt chạm vào nam nhân kia, nhất thời không biết làm gì.
Nam nhân ốm yếu kia ho khan vài cái, nhanh chóng khó xử quay đầu đi.
Dã Hỏa sắc mặt trở nên tái nhợt, hai tay cũng trở nên lạnh như băng. Không! Không thể nào, đại ca trong trí nhớ lúc nào cũng oai hùng tỏa sáng, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, làm sao có thể……
“Đại ca ở nơi nào?” Thanh âm của nàng suy yếu, ôm một tia hy vọng cuối cùng. Nàng không muốn tin tưởng lại dần nhận ra nam nhân kia ngũ quan vài phần tương tự nàng. Lúc trước chủ nhân của khuôn mặt đó vẫn mang nàng đi thả diều mỗi dịp rảnh rỗi.
“Cố Viêm, ngươi chỉ biết ho mà không ra nhận muội muội mình dao?” Hoàng Phủ Giác nheo mắt cười hỏi.
“ Muội……muội muội” Cố Viêm gật đầu, thanh âm có phần yếu ớt. Hắn đi lên phía trước, thần thái có vài phần xấu hổ, tầm mắt cùng con ngươi trong trẻo của Dã Hỏa tiếp xúc.
“Không, không có khả năng!” Dã Hỏa thì thào nói xong càng không ngừng lắc đầu. Nàng sao có thể tin tưởng đại ca oai phong nay biến thành nam nhân ốm yếu trước mặt, một trận gió thổi qua cũng có thể làm hắn ngã?
“Tiểu thư, người trải qua biến cố sẽ phải thay đổi.” Nguyên bá giảng hòa, không đành lòng xem đôi huynh muội này không chịu nhận nhau. Ông trời thật tàn khốc, Cố gia bị hủy hoại chỉ còn sót lại một đôi huynh muội này
“Dã Hỏa……” Cố Viêm cẩn thận gọi, rốt cục nhìn về phía Dã Hỏa. Muội muội hắn tìm kiếm đã nhiều năm……
Nàng thân mình cứng ngắc, nghe ra giọng điệu quen thuộc. Sao có thể giống lúc trước, chính nàng cũng thay đổi, không phải sao?
“Ngươi không phải nên cho ta một lời giải thích?” Hơi thở ấm áp đánh tới, mạnh mẽ đem nàng ôm vào lòng khiến Dã Hỏa một phen hoảng sợ. Nàng còn chưa phản ứng Thiết Ưng đã muốn bảo hộ nàng trong ngực lần nữa.
“Chết tiệt, buông ra!” Nàng hô to, nhận thấy tay hắn đang chạm vào vai mình, ý đồ mở gấm vóc đang bao bọc.“Dừng tay! Mau dừng tay!” Nàng vội vã kêu lên.
“Ta chỉ muốn xác định.” Hắn thản nhiên nói, không để ý nàng điên cuồng giãy dụa.
Thời điểm biết được thân phận Dã Hỏa hắn còn có vài phần khiếp sợ. Hắn đối với nàng vô cùng yêu thích, thậm chí là khát vọng, không ngờ nàng lại là Cố Dã Hỏa – thê tử trên danh nghĩa của hắn.
Nỗi khiếp ban đầu qua đi, trong lòng chỉ còn vui sướng vô hạn.
“Xác định cái đầu ngươi! Ta muốn ngươi buông tay.” Nàng đỏ mặt giãy dụa.
“Đừng ép ta.” Hắn chậm rãi hắn, động tác nhanh chóng dứt khoát.
Dã Hỏa không hề hoài nghi hắn uy hiếp là giả. Tính xấu của nàng gặp phải Thiết Ưng cường ngạnh vốn không có nửa phần thắng.“Ngươi — đại ca, ngươi mau giúp ta! Tên này muốn cởi y phục của ta!” Nàng gấp đến độ gần như chực khóc, vội vàng hướng Cố Viêm cầu cứu.
Cố Viêm không tiến lên mà ngược lại lui vài bước, ấp a ấp úng nói:“Nhưng ngươi đã sớm có danh phận thê tử của hắn, hắn làm như vậy cùng không coi quá phận” Hắn bày bộ dáng vô cùng sợ phiền phức, hiểu được đạo lý lúc nào nên bo bo giữ mình.
Nàng ngây ngẩn cả người, đột nhiên rất muốn khóc. Trên đời còn có chuyện bi thảm hơn sao? Một bên nam nhân chỉ lo cởi y phục của nàng, đại ca bên cạnh còn giúp người ngoài khuyên bảo nàng. Ông trời a, đây là đạo lí gì!
Thiết Ưng tầm mắt đảo qua bốn phía, tất cả mọi người không cùng mà hẹn cúi đầu, cố ý tránh đi ánh mắt. Hắn đương nhiên không để người ngoài thấy thân thể nàng.
Làn da sáng như ngọc không bị quần áo che đi hiện lên đầy đủ trước mắt, ấn ký ngọn lửa đỏ tươi nổi bật trên vai.
Thân thể của nàng run rẩy, cảm giác đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm lên ấn ký kia, da thịt thoáng chốc trở nên mẫn cảm, dường như hắn đang cố tình khiêu khích nàng.
“ Hỏa nhi, ngươi tính giấu diếm ta, không báo cho biết ta tất cả, sau đó rời khỏi Thiết gia?” Hắn một lần nữa quấn vải quanh người nàng, tới gần ngũ quan nhỏ nhắn trên mặt, hơi thở nóng rực lần nữa bao vây.
Thiết Ưng hai tay dễ dàng đem nàng kéo đến vị trí gần nhất, chỉ còn vài tấc nữa môi hắn sẽ in lên mặt nàng. Cặp mắt trầm ổn nhìn ra thực sự tức giận
Dã Hỏa mở to hai mắt nhìn, vươn hai tay chạm vào hắn muốn kéo dài khoảng cách hai người, nhưng thời điểm hai tay chạm vào da thịt nóng rực kia lại truyền đến cảm giác thật kì lạ.
Nữ nhân này định giấu diếm tất cả! Nếu không có Hoàng Phủ Giác can thiệp nói không chừng hắn đến bây giờ vẫn chẳng biết gì
“Ta không muốn cùng Thiết gia có bất cứ quan hệ nào!” Nàng vươn chân muốn đá hắn đi thật xa.
Thiết Ưng hơi nhíu mày, đem nàng kéo đến trước ngực, thoáng chốc hai người đã không có gì khe hở, thân hình mảnh khảnh kề sát cơ bắp rắn chắc, tim đập liên hồi.
Nguyên bá ở một bên nhìn mà mặt đỏ tai hồng, tuy rằng trong lòng lo lắng cũng không dám tiến lên cản lại. Nam nhân kia là hôn phu của Dã Hỏa, hơn nữa hiên ngang xuất sắc, thật sự không còn lựa chọn tốt hơn. Hắn thay Dã Hỏa giải thích ngọn nguồn.
“ Lúc ta ôm tiểu thư trốn đi đã từng muốn đến Thiết gia cầu cứu. Nhưng không ít sát thủ vẫn gắt gao truy lùng tung tích hai người bọn ta, ta chờ vài năm mới dám mang tiểu thư vào Thiết Thành.” Nguyên bá có chút bất an nhìn Dã Hỏa.
“Nói tiếp.” Hắn nhìn ra Nguyên bá muốn nói lại thôi
Lão nhân thở dài một hơi, có vài phần khó xử.“Chúng ta tới Thiết gia nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài, nói chúng ta vọng tưởng trèo cao.” Hắn nhớ tới cái đạp thô lỗ lúc trước, nếu không phải Dã Hỏa che chắn có lẽ hắn đã mất nửa cái mạng.
“Đây là lý do ngươi chán ghét Thiết gia?” Thiết Ưng nhíu mày, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận. Hắn nhìn ra trong mắt nàng có phần quật cường, đương nhiên biết tính tình nàng cao ngạo, chịu nhục như vậy chắc chắn không muốn đặt chân vào Thiết gia cầu cứu lần nữa.
“Ta chỉ đứa bé mồ côi, không dám vọng tưởng trèo cao với Thiết thành chủ.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, ở trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này như bị rạch thêm một nhát lên vết sẹo cũ.
“Ngươi thậm chí không cho ta cơ hội giải thích liền nhận định ta là kẻ coi khinh người nghèo?” Thiết Ưng không dám tin hỏi lại, buộc nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Dã Hỏa bị hắn nhìn đến hoảng hốt.“Nhân tình ấm lạnh ta đã thấy rất nhiều, ta sẽ không ngốc đến mức yêu cầu ngươi thực hiện hôn ước.” Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Ở trước mặt mọi người ôm nàng như vậy, nếu truyền ra ngoài không phải danh tiếng sẽ bị hủy hoại sao?
“ Hỏa nhi, nếu, ta cố ý muốn thực hiện hôn ước?” Khóe miệng của hắn đột nhiên nở nụ cười, xem ra so với sự trầm ổn thường ngày càng thêm nguy hiểm.
Gả cho hắn?
“Không!” Dã Hỏa sợ hãi lắc đầu, hai chân đá loạn xạ muốn rời xa hắn. Không phải chán ghét hắn, nhưng trong lòng nàng đối với hắn có loại cảm giác tò mò, giống như ở trước mặt hắn sẽ trở nên hoảng hốt không có chủ ý. Nàng sao có thể gả cho hắn?
Nhưng bất luận nàng giãy dụa thế nào cùng không ảnh hưởng đến Thiết Ưng, ngược lại càng làm bọn họ tiếp xúc gần hơn. Ngũ quan xinh đẹp đỏ bừng, vì tức giận cũng vì e lệ. Dựa gần như vậy, nàng không thể không cảm nhận được biến hóa của người kia.
“ Hỏa nhi, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không người trả giá là ngươi.” Hắn tựa vào bên tai nàng, hô hấp  nóng rực, ngay cả ánh mắt cũng trở nên u ám. Nàng dãy giụa như vậy đối với hắn là một loại tra tấn ngoyj ngào.
Dã Hỏa đương nhiên cảm giác được dục vọng của hắn, cách mấy tầng vải, vật nóng rực kia ngóc đầu dậy đặt ở nơi mềm mài của nàng khiến chân tay nàng trở nên luốn cuống. Vật kia đặt giữa hai chân nàng, chẳng những kích thích hắn, còn làm ” nó ” ngày càng lớn hơn.
“Cố Viêm, xem ra tiểu muội ngươi vừa tìm được không thể đi cùng ngươi, ngươi xem bộ dáng hai người bọn họ, muốn tách ra cũng không được!” Hoàng Phủ Giác cao hứng phấn chấn nói.
“Buông.” Dã Hỏa nhỏ giọng lên tiếng, cả người được ôm trong vòm ngực ấm áp, không biết có nên đẩy hắn ra. Lòng của nàng thật sự hoảng loạn.
Thân phận cất giữ nhiều năm bại lộ, đại ca tưởng đã mất đột nhiên tìm được nhưng biến thành nam tử yếu ớt, còn kẻ tưởng như căm ghét lại khiến tâm nàng dao động.
Cố gia sớm đã lụi tàn, hắn vì sao vẫn muốn cùng nàng thực hiện hôn ước? Là vì giữ chữ tín, hay vì….nàng?
Những suy nghĩ này làm nàng càng rối bời hơn.
Thiết Ưng nhìn nàng một cái, sau đó thả nàng ra, da thịt mềm mại lướt qua nơi đó gần như làm hắn buột miệng kêu lên.
Dã Hỏa hai chân vô lực chạm đất, nếu không có Thiết Ưng đỡ lấy thắt lưng sợ rằng nàng đã ngã xuống.
” Nếu không có chúng ta quấy rấy chắc các ngươi đã sớm động phòng hoa chúc ”
Hoàng Phủ Giác trêu đùa hắn nói.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Dã Hỏa thẹn quá thành giận quát lên. Nếu không có Hoàng Phủ Giác, nàng cả đời này chắc sẽ không xuất hiện ở đây.
“Thật hung dữ! Thiết Ưng, ngươi về sau làm sao áp chế được nàng?” Hoàng Phủ Giác không tim không phổi cợt nhả
“Ai nói ta sẽ gả cho hắn?” Nàng hừ lạnh một tiếng, không chịu nhận thua.
“Hôn ước không thể không thực hiện, đây là hoàng gia đích thân ban hôn. Cố gia nhiều năm trước chịu khổ bị chết rất nhiều mạng người, triều đình đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, đương kim thế tử cũng rất coi trọng vụ án này” Hoàng Phủ Giác cười cười lay quạt, Thiết Ưng đúng là vận khí tốt, tự nhiên nhặt được thê tử xinh đẹp từ trên trời rơi xuống
“Câm miệng!” Dã Hỏa đột nhiên dùng sức đá Hoàng Phủ Giác. Một cước này đá trúng chân hắn khiến người nọ buông quạt trong tay nằm xuống đất kêu la.
“ Được, ta đây trở lại kinh thành bắt tên hôn quân kia thu hồi thánh chỉ!” Dã Hỏa lôi kéo gấm vóc trên người, bất chấp quần áo không chỉnh tề, nổi giận đùng đùng hướng về phía cửa.
“Không cần.” Thiết Ưng giữ chặt nàng, hai mắt nhìn đến người đang la làng, một tia cười khó phát hiện hiện lên trong mắt.“ Hôn quân ngươi nhắc tới là kẻ đang nằm trên đất kia”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.