Trầm việt hi mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm, cẩn thận đánh giá dung nhan của Dạ Bạch Vũ, xác định chính mình thật không có nhận sai, thật là nàng ta. Tay sờ được khuôn mặt gầy yếu, xúc cảm thật rõ ràng, thật là nàng, thật là nàng. Trầm việt hi rơi lệ đầy mặt.
Dạ bạch vũ nhìn Trầm việt hi, nàng gầy thiệt nhiều, trên người hoàn toàn mất đi thần thái thuỳ mị, bây giờ tràn đầy ảm đạm và cô đơn.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cảm nhận được đối phương, giống như hai người chia tay hơn trăm ngàn năm, nay rốt cục gặp lại, tâm hồn dường như đã chết nay vì gặp lại đối phương mà dần dần hồi sinh.
Trầm việt hi một tấc một tấc nhẹ vỗ về dung nhan Dạ bạch vũ, nàng so với trước kia càng thêm gầy yếu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cả người tái nhợt giống như bị lạnh vào mùa đông, phảng phất vẻ chỉ cần một cơn gió có thể cuốn bay nàng. Nhẹ nhàng mà mãnh liệt, muốn dung nhập nàng vào cơ thể của chính mình, không bao giờ cùng với nàng tách ra nữa, chẳng sợ bất cứ trở ngại nào, cũng muốn cùng nàng quấn quýt cùng nhau quanh một chỗ.
Dạ bạch vũ nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay Trầm Việt Hi.
“Đừng khóc.”
Trầm việt hi nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, miệng nói vậy nhưng chính mình cũng đang chảy nước mắt.
Dạ bạch vũ gắt gao ôm Trầm việt hi, gắt gao ôm thắt lưng mảnh mai của nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng niệm, mỗi phút mỗi giây đều tưởng niệm, thật sự yêu nàng đến không còn thuốc chữa.
Cứ ôm nhau gắt gao như vậy, ai cũng không muốn buông tay tách ra, đã nghĩ đến chết cũng vẫn ôm nhau, ôm đến vĩnh viễn.
Trong quán bar ánh mắt mọi người toàn dừng lại ở các nàng.
Lam thấm mỉm cười đi qua nói
“Trước công chúng chú ý hình tượng nha.”
Dạ bạch vũ đỏ mặt lên, vội vàng từ trong lòng Trầm việt hi thoát ly đi ra. Trầm việt hi nắm chặt tay nàng, liếc Lam thấm một cái, lôi kéo Dạ bạch vũ ra khỏi quán bar.
“Đi đâu vậy?” Dạ bạch vũ hỏi.
Trầm việt hi đem Dạ bạch vũ áp vào trong xe, sau đó hung hăng hôn môi của nàng, tùy ý làm bậy.
Dạ bạch vũ đầu tiên là ngẩn người, sau đó cũng mạnh mẽ phản công hôn lại.
Hai người tàn sát bừa bãi, như bộc phát núi lửa, như hồng thủy tuôn trào, thế như chẻ tre không thể ngừng được, hai người hôn đến không biết trời đất. =))) (Về nhà đi hai ché:”>)
Dạ bạch vũ bị Trầm việt hi đặt ở dưới thân, hôn đến cả mũi cũng không thở được. Nàng nằm ở trên ghế, thở hổn hển, môi sung huyết, nói không nên lời đầy gợi cảm và yêu mị, trên bắt đầu đỏ rực, phát ra một loại dụ hoặc mê người.
Trầm việt hi phủ trên người Dạ bạch vũ, một bên thở phì phò, một bên hồi tưởng hành vi của nha đầu ngốc kia, lập tức ngồi dậy, một phen kéo áo Dạ bạch vũ, hung tợn nhìn chằm chằm nàng.
Dạ bạch vũ bị hoảng sợ, nhìn thấy trong mắt Việt Hi phát ra tia lửa, đây là biểu hiện tức giận của nàng à.
“Lần sau, em còn dám vô thanh vô tức rời khỏi, chị sẽ khiến em muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.” Nói xong, há mồm cắn mạnh vào đầu vai của Dạ Bạch Vũ.
“A --” Dạ bạch vũ kêu thảm thiết một tiếng, đau a. Nhưng nàng không dám giãy dụa.
Đau quá, Dạ bạch vũ cũng không biết nàng khi nào thì đem răng nanh đến đầu vai của mình cắn một cái, làm vai nàng một mảnh ẩm ướt, lòng của nàng nhảy dựng, sẽ không phải là chảy máu chứ? Nghe được âm thanh nhỏ nhẹ, mới phát hiện chính mình nghĩ sai, nguyên lai là Trầm việt hi đang rơi lệ.
Dạ bạch vũ gắt gao ôm nàng, đem nàng áp vào trong ngực. Khóc đủ, Trầm việt hi đem nước mắt lau lên vai Dạ bạch vũ, sau đó nâng mặt của nàng lên, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên đôi môi, sau đó điều khiển xe hướng về nhà.
Tiến vào cửa, đồng tử co rút lại. Trong phòng trên tường, trên bàn, trên bàn trà đầy những bức hoạ vẽ mình, hoặc đang nằm, hoặc ngồi xếp bằng trên sô pha, còn có bức lộ ra lưng trần, trên lưng đầy vết thương do dao chém nhưng dưới bức hoạ lại lộ ra một vẻ yêu dã xinh đẹp, đẹp đến thở không thông. Nhìn những bức hoạ này lộ ra bao nhiêu kỉ niệm khắc cốt ghi tâm, toát ra bao nhiêu tương tư.
Dạ bạch vũ ôm lấy thắt lưng Trầm việt hi, cảm động rối tinh rối mù, cảm thấy chính mình rời đi giống như chính mình là tội nhân thiên cổ, phải bị trời đất trừng phạt.
Trầm việt hi nhẹ nhàng ôm Dạ bạch vũ, sâu kín nói
“Đáp ứng chị, đừng rời đi nữa.”
Dạ bạch vũ hé miệng, hạ giọng nhỏ nói
“Chị cùng Khang......”
“Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không. Chị cùng Khang uy sâm đã chia tay xong, hiện tại từ tâm đến thân đều là của em, vĩnh viễn sẽ chỉ là của em.” Nàng dừng bên tai Dạ bạch vũ
“Em cũng chỉ có thể là của chị.”
Sau khi Dạ bạch vũ rời khỏi, Trầm việt hi điên lên đi đến mọi nơi tìm nàng. Sau cùng, thông qua quan hệ với công an tra được Dạ bạch vũ ở trên ô tô giết chết Long nhạc, Diệp đức thịnh cũng bị nàng đánh tàn phế. Thông qua địa chỉ Dạ bạch để lại ở Bộ công an, nàng tới quê nhà Dạ bạch vũ, Dạ bạch vũ lại sớm hơn mang theo tro cốt mẫu thân rời đi, ai cũng không biết nàng đi nơi nào. Có người đoán nàng có thể về quê của mẹ nàng, nhưng đây là một tỉnh lớn, muốn tìm một người không phải là dễ.
Sau đo, cha mẹ Việt Hi bên kia cũng rốt cục đã biết chuyện của nàng, cũng phản đối Trầm việt hi cùng Dạ bạch vũ cùng ở một chỗ, muốn nàng cùng Khang uy sâm lập tức kết hôn. Trầm việt hi bị giam lỏng ở nhà, bị trông coi. Trầm việt hi nói với phụ thân nàng
“Nếu cha hy vọng con gái của cha hạnh phúc, như vậy xin cho con trở lại đại lục đi tìm nàng. Nếu cha vì cái gọi là thể diện cùng quan hệ hai nhà, thà rằng làm cho con không hạnh phúc, như vậy, thỉnh tha thứ con bất hiếu, con không phải vật hi sinh, không phải này nọ,con có lựa chọn riêng, có người yêu của chính mình. Con yêu Dạ bạch vũ, cũng sẽ không cùng Khang uy sâm kết hôn, với hắn không công bằng, cho dù hắn lấy con, con cũng tuyệt không ký tên lên giấy kết hôn. Nếu là các người cưỡng bức con, con sẽ thỉnh luật sư kiện mọi người ép buộc.”
Người nhà của nàng từng nghĩ tới phong tỏa kinh tế để gây áp lực cho nàng, bức nàng đi vào khuôn khổ, cuối cùng bởi vì có Tần hoan hỗ trợ, phương án này không có cách nào thực thi. Trầm việt hi được Tần hoan hỗ trợ, rời Hongkong, trở lại đại lục. Trầm phụ giận dữ, đuổi tới Thâm quyến, nhìn thấy nữ nhi cô đơn tìm kiếm người yêu luôn mồm gọi tên nàng.
Trầm việt hi kiên trì, mặc kệ tìm được hay không tìm được Dạ bạch vũ, nàng đều chờ. Nhìn thấy nữ nhi vì tình mà đau khổ, đã biết tình yêu của hai người đã vô cùng sâu nặng, Trầm gia nhân cuối cùng không thể không thỏa hiệp, nữ nhi sớm đã lớn, hoàn toàn biết chính mình muốn cái gì. Bọn họ chính là vì nàng lo lắng, lo lắng nàng yêu người không đáng nàng yêu. Cùng Trầm việt hi định ra một cái hiệp nghị, nếu ba năm sau, nàng còn không tìm được Dạ bạch vũ, hoặc là Dạ bạch vũ không trở về, Trầm việt hi phải buông đoạn cảm tình này, không thể tiếp tục kiên trì.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, Trầm việt hi ngắn gọn kể lại chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, nàng nhẹ nhàng vỗ về mặt Dạ bạch vũ, nói
“Đợi khi có thời gian, theo chị đi Hongkong gặp cha mẹ chị.”
Lẳng lặng ôm nhau, cái gì cũng không làm cũng chính là hạnh phúc. Hai người ôm nhau nương tựa cùng một chỗ, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, giống như lại nhớ tới thời gian hạnh phúc lúc trước.
Ngày hôm sau, buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều Trầm việt hi đem Dạ bạch vũ đi bệnh viện kiểm tra thân thể. Nghe được nàng ho khan, thật lo lắng thân thể nàng có bị bệnh hay không. Làm xong kiểm tra toàn thân, ra kết luận là không có bệnh, chỉ là dinh dưỡng không tốt. Trầm việt hi xem xét nàng
“Nông thôn không có đồ ăn sao?”
Dạ bạch vũ mặt đỏ lên, nghĩ rằng, ngươi cứ chọc ta đi. Nàng ho nhẹ một tiếng
“Chị cũng gầy đi mà, không phải sao?”
Trầm việt hi liếc mắt một cái
“Còn dám nói, còn không phải em làm hại?” Xoay người lại nhéo nhéo hai má Dạ bạch vũ
“Nói, phải phạt em như thế nào đây?”
Dạ bạch vũ che lại hai gò má, vô tội nhìn Trầm việt hi
“Chị nói phạt như thế nào liền như thế phạt thôi.” Sớm biết vậy chính mình sẽ không rời đi lâu như vậy, đi nửa tháng hoặc một tháng rồi về thì tốt rồi.
“Phạt em ở nhà ba tháng đem thịt trên người mang trở về, còn phải giúp chị đem thịt trở về luôn. Chiều nào cũng phải cho chị ăn ngon.” Trầm việt hi tiến đến bên người nàng bá đạo nói.
Dạ bạch vũ sảng khoái cười, loại trừng phạt này, phạt nàng cả đời nàng cũng nguyện ý.
Mới từ bệnh viện đi ra, quẹo vào siêu thị chuẩn bị mua đồ ăn, chợt nghe điện thoại vang, là số điện thoại ở quê.
“Alô.” Dạ bạch vũ tiếp điện thoại.
Là tiếng của Thích phong
“Biểu tỷ, bà nội hôm nay đi ra ngoài mua đồ ăn, rơi vào ao chết đuối.”
Dạ bạch vũ đầu óc “Oanh” một tiếng, cả người đều ngây ra. Đã chết? Bà ngoại đã chết? Như thế nào như vậy?
“Biểu tỷ, chị nhanh trở về.” Thích phong kêu lên.
“Được.” Dạ bạch vũ cúp điện thoại, nói với Trầm việt hi
“Em muốn lập tức trở về, bà ngoại em đã chết.”
“Bà ngoại?” Trầm việt hi ngạc nhiên, nàng khi nào thì có bà ngoại?
Nhìn thấy Dạ bạch vũ trên nét mặt lộ ra tia bối rối cùng khẩn trương, biết nàng sẽ không hay nói giỡn, lập tức gọi điện thoại kêu bí thư đặt vé máy bay.
“Đi nơi nào?”
Dạ bạch vũ nói ra tên tỉnh, chỉ có tỉnh gần đó mới có sân bay.
“Tốt lắm,buổi chiều năm giờ.” Trầm việt hi vội vàng về nhà cầm quần áo tắm rửa qua liền lái xe hướng ra sân bay.
Lên máy bay, Trầm việt hi không ngừng an ủi Dạ bạch vũ. Dạ bạch vũ nói
“Em không sao.” Chỉ là quá đột nhiên, một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
“Có thể kể chuyện về bà em được không?” Trầm việt hi ôn nhu hỏi.
Dạ bạch vũ gật gật đầu, đem chuyện đã trải qua chậm rãi nói cho Trầm việt hi.
Xuống máy bay, hai người vội vàng chạy về.
Thi thể bà ngoại được đặt ở phòng khách lầu một, trên người đã mặc vào y phục để mai táng, trên đất là tiền giấy đầy sàn. Trong phòng rất nhiều người, nhìn thấy Dạ bạch vũ cùng Trầm việt hi đều không biết nói gì.
Liên hệ đạo sĩ, mua quan tài, chọn mồ, tiếp đón người đến bái tế, liên tục làm việc không ngừng. May mắn còn có Thích Phong (nam hài tử, em họ của Tiểu Dạ) là trưởng tôn ở linh đường cúng bái làm tròn chữ hiếu, Dạ bạch vũ cùng Trầm việt hi mới có thời gian đi làm việc khác. Vườn trái cây cũng đã chín, Trầm việt hi chạy nhanh gọi điện thoại về công ty cho người đến mang đi, bán ra nước ngoài. Lại liên hệ công ty chuyên môn xử lý tang sự, đem hết thảy việc tổ chức tang lễ cho bọn hắn xử lý.
Một tuần sau, hạ táng cũng xong, trái cây cũng vận chuyển đi ra nước ngoài. Trầm việt hi cùng Dạ bạch vũ bàn bạc, muốn mang Thích phong cùng Thích nhạc mang đến Thâm quyến. Nơi này rất lạc hậu, đối với đứa nhỏ có hạn chế nhiều mặt. Dạ bạch vũ cũng tỏ vẻ đồng ý, chẳng qua lại suy nghĩ về gia nghiệp của mình ở nơi này. Biệt thự cũng đáng giá trăm vạn, mấy chục mẫu đất hợp đồng ký năm năm, còn bốn năm nữa mới đến kì. Vườn trái cây xuất khẩu, hơn nữa có lợi nhuận, buôn bán lời cũng nhiều. Phòng ở giao cho công ty quản lý sau đó cho thuê. Còn lại cho Thích phong chuyển trường, về phần Thích nhạc đi vườn trẻ, sẽ tìm một trường học tốt.
Nhìn bên người một nam một nữ hai tiểu hài tử,Trầm việt hi cười hướng Dạ bạch vũ trêu ghẹo
“Em xem, chị hồi hương một chuyến liền có đến hai đứa cháu.”
Dạ bạch vũ trên trán bốc lên mấy cái hắc tuyến, đây là một đôi biểu đệ biểu muội của nàng tại sao thành cháu của Việt Hi, vậy nàng cùng Việt hi không phải quan hệ rối tung rối mù lên hết sao?
PS: Mấy chương sau này sẽ vô cùng hài hước và ngọt đến tim luôn:"> Thích nhạc sẽ là 1 nhân vật vô cùng quan trọng vì là khắc tinh của những couple trong truyện =)))) Ráng theo dõi mấy chương sau đảm bảo các bạn đều thích mê mệt em gái đáng iu Nhạc nhạc:">
Từ sau Dạ Hi sẽ post vào tối thứ 2,4,6 và CN, và chưa đến 2 tuần nữa sẽ hoàn nha:) Sau bộ này mình sẽ Edit tiếp mấy bộ đang Edit mà drop khác:))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]