Chương trước
Chương sau
Dạ bạch vũ không quay đầu lại, lệ đã rơi xuống. Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân, hình như có cái gì thấp bé tới gần, nàng cũng không để ý, đột nhiên chân của nàng bị cái gì đó huých một chút lại vừa thấy là Tiểu biểu muội của nàng bổ nhào vào đùi mình, kêu lên

“Mẹ ơi, ôm một cái, con cũng muốn đi.”

Dạ bạch vũ lau đi nước mắt, đem nàng ôm lấy, nói

“Không thể kêu mẹ, kêu biểu tỷ.”

Tiểu hài tử cái hiểu cái không nhìn nàng, đại khái là không biết vì sao lại phải kêu là biểu tỷ, kêu mẹ không tốt sao.

“Ngoan, kêu biểu tỷ.”

“Biểu tỷ.”

“Ngoan.”

Dạ bạch vũ xoa đầu nàng, rất là thương tiếc. Nàng thực ngoan, bình thường không khóc không nháo, người khác đều sợ mình, nhưng tiểu biểu muội lại không sợ, chính mình đi đâu nàng đều đi theo. Chỉ là này xưng hô lại thật khó xử, mỗi lần đều kêu nàng là mẹ, sửa lại cho nàng, vừa quay đầu lại đã quên ngay, mỗi lần thấy nàng, vẫn là kêu mẹ.

Phòng ở xây theo kiểu biệt thự nhỏ, vốn Dạ bạch vũ là tính đem bà ngoại vào thành phố sống, chính là lão nhân gia quen ở vùng núi, sợ thích ứng không được hoàn cảnh, cũng liền từ bỏ. Nam hài tử đang cùng ở vài đứa nhỏ ở gần đó chơi, nhìn người ta xây nhà, hết sức chăm chú tưởng tượng.

Tiểu biểu muội nhìn thấy anh trai hưng phấn mà kêu to:“Ca ca, ca ca.”

Anh trai đang ở kia chơi, không có nghe đến tiếng la của muội muội. Tiểu biểu muội gặp anh không để ý tới nàng, ủy khuất bỉu môi, thở phì phì kêu

“Hư, đánh!”

“Ba!” Tay nhỏ bé non nớt, một phen đánh vào đầu Dạ bạch vũ.

Dạ bạch vũ nhẹ nhàng bắt tay nhỏ bé, nói

“Em đánh ca ca như thế nào đánh thành chị? Đau quá nga.” Giả bộ một bộ dạng ủy khuất.

“Mẹ không đau.” Tiểu biểu muội nhẹ nhàng ôm Dạ bạch vũ hôn nhẹ, trong miệng nói

“Mẹ không đau nha, mẹ không khóc.”

Dạ bạch vũ dở khóc dở cười, kêu

“Kêu biểu tỷ.”

“Biểu tỷ.” Tiểu biểu muội thực nhu thuận kêu lên.

“Kêu một tiếng nữa nghe một chút.”

“Biểu tỷ.”

“Thực ngoan.” Có tiến bộ.

“Kêu một tiếng nữa đi.”

“Mẹ.”

Dạ bạch vũ không còn gì để nói.

Ngôi nhà được xây dựng xong, con đường cũng sửa chữa lại, Dạ Bạch Vũ tự mình đến chợ gia dụng chọn vài món đắt tiền mua về nhà. Trước đây đã từng trải qua giai đoạn bần cùng, hiện giờ có tiền sẽ không thể bạc đãi bản thân, càng không thể bạc đãi người già trong nhà.

Bởi vì có Dạ Bạch Vũ ở đây, một nhà vốn rất nghèo nàn đột nhiên biến thành một ngôi nhà giàu có. Chỉ là bà ngoại nàng là người quen bận rộn, cho dù ở biệt thự, hưởng thụ những vật dụng hiện đại, cũng không rảnh rỗi, đều cả ngày dọn dẹp, trong sân cũng có một chuồng nuôi gà. Người già như bà ngoại cũng rất quái lạ, mỗi ngày cơm nước xong là lại đi lên núi kiếm củi hoặc hái rau, ăn cơm mới thấy mặt. Đống củi không cần dùng, tất cả đều cho người ta, thức ăn không ăn hết, cũng đem cho người khác.

Đem hơn mười mẫu vườn trong làng mua hết, Dạ Bạch Vũ mời chuyên gia đến tư vấn, làm quen với địa chủ, mỗi ngày đi xem xét vườn trái cây một chút cùng nghĩ biện pháp liên lạc với thương nhân buôn bán. Đa phần thời gian là nàng lẳng lặng mà nằm trên ghế, ngồi ở trong sân ngẩn người, cái gì cũng không làm.

Thân thể cũng không tốt, luôn tức ngực ho khan, thân thể cũng rất suy yếu, tẩm bổ thế nào cũng không khỏe. Việc này là do lúc trước bị thương mà vẫn gắng sức làm việc cộng với di chứng ngày trước bị sốt, cả đời này chỉ sợ nàng sẽ mãi như vậy. Nàng biết, nhìn dáng vẻ hiện tại, tuyệt đối không phải là người thọ mệnh, cho nên sớm mà an bài tất cả, để lại cho bọn họ mỗi người 500 ngàn.

Lúc trước vẫn còn có em gái của nàng quấn quít lấy nàng, thỉnh thoảng mang đến chút vui vẻ cho nàng, đầu năm, đưa em gái vào trường, ở nhà trẻ, nàng lại càng tịch mịch, chỉ là nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy buồn, mỗi lần nghĩ đến Trầm Việt Hi, khi phục hồi tinh thần lại, thì đã nửa ngày trôi qua. Đối với cuộc sống hiện nay, nàng rất thỏa mãn, không có phân tranh, không có chém giết, không có hận thù, cái duy nhất quấy nhiễu chính là nỗi nhớ thật sâu đậm với Trầm Việt Hi, muốn biết nàng có tốt không, muốn thấy được hình bóng của nàng. Luôn luôn lơ đãng mà nhớ lại quá khứ, rất nhiều thời gian, nhưng hồi ức với nàng mới là hạnh phúc nhất.

"Biểu tỷ, ăn cơm."

Nam hài đến bên cạnh Dạ Bạch Vũ kêu. Hiện tại nhà của nó là giàu có nhất làng, ăn mặc đồ dùng đều là thứ tốt nhất, mọi người gọi nó là Thích Phong. Thích Phong rất hiểu chuyện, việc trong nhà cơ bản đều là nó làm, mỗi bữa cơm cũng là do nó nấu. Đây cũng coi như Dạ Bạch Vũ không có trách nhiệm, mỗi lần nàng ngẩn người đều quên hết thời gian, Thích Phong nhìn thấy nàng như vậy, cũng không dám đến quấy rối nàng, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi nấu cơm, xong thì gọi nàng. Trong nhà cũng không thiếu gì, đồ gia dụng Dạ Bạch Vũ đều đặt ở trong ngăn kéo, cần thì tự mình đi lấy. Nhưng Dạ Bạch Vũ biết nó ở bên ngoài không có nghe lời, trên người nó bị người ta đánh bầm một mảng, nàng hỏi nó mấy lần, nó không trả lời, cũng không nói gì.

Lúc đang ăn cơm, nó nhỏ giọng nói

"Bà nội, ngày mai là họp phụ huynh, thầy bảo đến trường một chuyến." Nhìn vào mắt Dạ Bạch Vũ, trên mặt nó có chút sợ hãi.

"Thân thể bà nội không tốt, ngày mai chị đi." Dạ Bạch Vũ trả lời, tiếp tục cúi đầu ăn.

Thích Nhạc nhanh nhẹn nói: "Anh hai hôm nay đánh nhau, thầy..." Nói chưa hết, đã bị Thích Phong bịt miệng. Thích Phong nhìn ánh mắt Dạ Bạch Vũ, gục đầu xuống.

Dạ Bạch Vũ liếc mắt nhìn nó, sau đó tiếp tục ăn, cơm nước xong quay trở về phòng, như cái gì cũng chưa từng nghe.

Mười giờ, Dạ Bạch Vũ chuẩn bị ra khỏi nhà, thì có bạn học của Thích Phong chạy đến nhà, kêu lên: "Không ổn rồi, Thích Phong đánh người ta bị thương."

Dạ Bạch Vũ trực tiếp đi theo bạn học của nó đến bệnh viện, thầy giáo, hiệu trưởng cùng vài phụ huynh đều ở đây. Trên trán Thích Phong đã rách một đường, bác sĩ đang may lại, cánh tay như vô lực mà thả xuống, đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh, nước mắt cũng chảy ra, lại sống chết cắn chặt răng không kêu la một tiếng.

Dạ Bạch Vũ đi tới trước mặt nó hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cô là gì của nó?" Thầy giáo nhìn Dạ Bạch Vũ.

"Tôi là chị nó." Dạ Bạch Vũ đáp, đưa tay đặt lên vai Thích Phong, phát hiện chỉ là trật khớp, liền ở tại chỗ nắn lại cho nó.

"A —— —— " Xương vai kêu một tiếng, Thích Phong đau đến hét lên.

Mọi người trong phòng bị dọa cho sợ, lập tức phát hiện cánh tay của Thích Phong đã liền lại, đều kinh ngạc mà nhìn Dạ Bạch Vũ.

Một người đàn ông thân cao một thước tám từ bên ngoài vọt vào, kêu lên: "Mẹ kiếp thằng khốn, dám đánh con của lão tử, lão tử đánh chết ngươi." Một tay bắt lấy Thích Phong. Trên cánh tay của người này, có xăm một hoa văn rồng xanh.

Thích Phong sợ hãi, thầy giáo đứng bên cạnh cũng vội tiến đến kéo người ra.

Người nọ vươn tay tát cho Thích Phong mấy cái.

Ánh mắt Dạ Bạch Vũ trong chốc lát trở nên băng lãnh, chằm chằm theo dõi hắn, lớn tiếng kêu lên: "Thả ra."

"Ây ya, Lưu Lão Tam, ngươi động tay chân với con nít làm gì." Thầy giáo nhanh tiến đến kéo người đàn ông đó ra.

Gương mặt Thích Phong ngay chỗ bị đánh bị sưng lên, nó sợ đến ngay cả rên cũng không dám.

Mọi người ba chân bốn cẳng đem Thích Phong từ trên cánh tay Lưu Lão Tam kéo lại được, Lưu Lão Tam phẫn khí chưa tan, mặc dù bị người khác lôi kéo, lại nhấc chân hướng Thích Phong đá đến, "Cẩu tạp chủng không cha không mẹ, lão tử đá chết ngươi."

Chân vừa mới giơ lên, Dạ Bạch Vũ đột nhiên lắc mình tiến đến, một cước đá vào giữa gối hắn, tiếp theo là một quyền, tiếp nữa quét chân, tiếp theo hắn đổ nhào lên mặt đất cùng mấy người kéo hắn, nàng một cước đạp lên ngực Lưu Lão Tam, lạnh lùng mà nhìn hắn.

Mọi người trong phòng bị biến động này làm cho sợ đến ngây người, người nổi tiếng rất ngang ngược rất trâu bò ở Thích gia trường lại bị Dạ Bạch Vũ đánh hai ba cái té ngã xuống đất.

Lưu Lão Tam liều mạng giãy dụa, lại bị Dạ Bạch Vũ gắt gao đạp xuống, khuôn mặt hắn giận đến đỏ hoe. Qua đại khái vài phút, rốt cục cũng không còn khí lực, khuôn mặt hắn cũng từ đỏ thành tím, không còn hơi sức nữa.

Mọi người ở bên cạnh nhìn, ai cũng không dám tiến đến kéo người, sắc mặt của Dạ Bạch Vũ rất khó coi, cả người lộ ra một cổ khí tức, như muốn giết người.

Dạ Bạch Vũ lúc này mới buông chân ra, trở lại ghế ngồi xuống, đối với bác sĩ nói: "Vết thương của Tiểu Phong còn không xử lý đi?" Vẻ mặt lãnh đạm, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Lúc này bác sĩ mới phục hồi tinh thần lại, đem băng gạc dán lên vết thương của Thích Phong.

Lưu Lão Tam lúc này mới được người đỡ dậy, hơn nữa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Những lời độc địa còn chưa nói ra đã bị Dạ Bạch Vũ chặn họng, "Đừng tưởng rằng nó không có cha mẹ thì khi dễ nó, ngươi dám động nào nó, ta giết chết ngươi." Sát khí nghiêm nghị, không ai dám hoài nghi lời của nàng.

Người kia bị Dạ Bạch Vũ vật ngã, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, vừa định nói vài ba câu vặn lại, kết quả lại bị Dạ Bạch Vũ mở miệng trước, hơn nữa câu nói so với câu hắn định nói còn ngoan độc hơn. "Thích Phong đánh con ta gãy sống mũi, cái này tính sao?"

Dạ Bạch Vũ nhìn vào mắt Thích Phong, nói: "Con nít đánh nhau, có bị thương, đền bù thế nào thì đền bù. Nhưng ngươi là một người đàn ông, lại động thủ với con nít, nợ này, tính thế nào?" Nói câu "tính thế nào" ba chữ, ánh mắt trong phúc chốc lạnh đến khốc liệt, khiến cho mọi người toàn thân đều lạnh run.

"Đánh thì đánh!" Lưu Lão Tam ngang tàng mở miệng.

Dạ Bạch Vũ gật đầu, nói: "Được, đây là ngươi nói, đánh thì đánh." Nàng đứng lên, thấy vết thương của Thích Phong đã băng bó xong, vẫy vẫy tay với nó, nói: "Về." Ngừng một chút, lại nói với thầy giáo: "Tiền chữa trị cho con hắn bao nhiêu tiền, đơn chi phí đều trực tiếp đưa đến nhà tôi." Qua một chút, lại đối với bác sĩ nói: "Phiền ông một chút, Tiểu Phong muốn nghiệm thương."

Thầy giáo vừa nghe đã hiểu rõ.

Nghiệm thương khẳng định chính là muốn khởi tố lên tòa án. Nhà của Tiểu Phong có tiền bọn họ có nghe nói qua, nếu như sự tình ầm ĩ lên đối với danh dự của trường học, ảnh hưởng thật không tốt, lập tức tiến đến khuyên can.

Dạ Bạch Vũ nói: "Tôi cho các người ba ngày, cho tôi một câu trả lời thỏa mãn. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí." Nói xong, liền mang Thích Phong về, không để ý đến bất cứ kẻ nào nữa.

Về đến nhà, gọi Thích Phong vào thư phòng, đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn nó. "Nói đi, hôm nay tại sao đánh nhau?"

Thích Phong từ khi cha nó chết không còn ai bảo vệ nó, bà nội bị người ta khinh thường, mẹ nó chạy đi lấy chồng khác, người ta càng thêm coi thường nó, khi dễ nó, nhưng không nghĩ tới đột nhiên có một người chị đối với nó tốt như vậy, giúp nó trút giận, thay nó ra mặt, lập tức chua xót mà khóc.

Dạ Bạch Vũ đứng dậy, đem khăn đưa tới trước mặt nó.

Thích Phong tiếp nhận khăn tay, lại lấy tay lau khô nước mắt, nói: "Lưu Tử Long mắng em, nó mắng em không cha không mẹ, còn chửi, nói tiền chị kiếm được là dựa vào ông chủ lớn làm mợ hai mà kiếm ra, là tiền bẩn."

"Cho nên em đánh nó?"

"Ừm." Thích Phong gật đầu, dừng một chút, còn nói thêm: "Nhưng cha nó rất dữ, cha nó có rất nhiều huynh đệ, nhà nó cũng có rất nhiều tiền." Lập tức lại chuyển qua bất an. Lỡ như Lưu Lão Tam dẫn người tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?

Dạ Bạch Vũ nhìn thấy được nỗi bất an trong mắt của Thích Phong. Lưu Lão Tam nàng có biết, là một tên côn đồ ở đây, trong nhà hắn có ba chiếc xe bus, cha vợ hắn là trưởng đồn, có cái chống lưng, loại này, nàng không để vào mắt. Nhưng cái gì gọi là Cường Long Áp cùng lắm cũng chỉ là bọn côn đồ, nhưng vẫn phải đề phòng một chút. Nàng nói với Tiểu Phong: "Lưu Lão Tam chị không để hắn vào mắt, hắn ngang ngược chị còn hơn hắn." Vỗ vỗ đầu Tiểu Phong, nói: "Lần này đánh nhau, là do người khác khi dễ em, chị không trách. Nhưng sau này bớt rước lấy chuyện, phiền phức khiến con đường sau này không dễ đi."

"Vâng."

"Được rồi, ra ngoài đi."

Tiểu Phong gật đầu, hướng cửa thư phòng đi ra, đi tới cửa lại quay đầu lại, hỏi: "Chị hai, em có thể hỏi chị một chuyện?"

"Hỏi đi." Nàng biết tiểu tử này có rất nhiều nghi vấn, chỉ là trước đây sợ mình không dám hỏi.

"Em thấy trên vai chị có rất nhiều vết thương..."

"Đó là trước đây bị người ta chém, chị trước đây cũng đánh nhau với người ta, những vết thương này chính là lúc đánh nhau để lại. Rất nhiều lần, đều xém chút nữa chết đi, cái mạng này là được nhặt trở về." Dạ Bạch Vũ thẳng thắn, nàng tin đứa nhỏ này, nó trưởng thành rất sớm, cũng hiểu rất nhiều chuyện.

"Em có thể theo chị học võ không?"

"Tại sao?" Dạ Bạch Vũ hỏi. Con trai có hứng thú với võ công là chuyện bình thường, nhưng nàng sẽ không đơn giản đem hết công phu ra dạy cho người khác, võ công của nàng đều là từ dưới đao mà luyện ra, vừa ra tay mà không nắm đao cho chặt là có thể bị người khác đánh cho tàn phế.

"Em muốn mạnh mẽ, không bị người khác khi dễ, cũng muốn bảo vệ bà nội và em gái. Không muốn bản thân phải dựa vào chị để không bị bắt nạt."

Dạ Bạch Vũ nghiêng đầu, hỏi, "Tại sao?" Giọng điệu của nàng từ đầu đến cuối đều thản nhiên, khiến cho Thích Phong cảm thấy có thương có lượng.

Thích Phong trầm mặc một chút, cúi đầu không mở miệng.

"Có cái gì cứ nói, chị đã là chị của em, nói sai cũng không sao."

"Em thấy chị thường hay nhìn ảnh chụp của một chị nào đó mà khóc, cũng thường thấy chị ngẩn người nhìn trời, lần nào cũng hết nửa ngày..." Thích Phong nói đến đây thì dừng lại.

Dạ Bạch Vũ gật đầu, ý bảo hắn có thể nói tiếp.

"Em biết, sẽ có một ngày chị rời đi, chị sẽ đi tìm cái chị kia."

Tâm Dạ Bạch Vũ run lên, theo phản xạ lùi ra sau một chút, nàng sẽ tìm Trầm Việt Hi? Nàng sẽ đi? Từ mùa thu năm trước mình rời đi, đến nay đã chín tháng, đã sắp tròn một năm, nói không chừng nàng đã sớm cùng Khang Uy Sâm kết hôn. Nghĩ tới đây, lòng đau không thể ức chế được, ngay cả môi cũng run rẩy. Nàng cho rằng lâu ngày, nàng sẽ có thể quên được, nàng có thể buông tay được, nhưng nỗi nhớ này cùng tình cảm này giống như ủ rượu, ủ càng lâu càng nồng càng đậm.

"Biểu tỷ." Thích Phong lo lắng gọi, sắc mặt của nàng thật không tốt, tái nhợt không còn một chút máu, vẻ mặt kia, hoang liêu mà tịch mịch.

Dạ Bạch Vũ bị giọng nói của Thích Phong làm giật mình tỉnh giấc, nàng thu hồi lại tâm trạng, nói

"Chị sẽ không bỏ lại mọi người. Được rồi, đi ra ngoài đi." Nhìn bóng lưng của Thích Phong, nàng phải bội phục đứa con nít chu đáo và nhạy cảm này, đã trưởng thành vượt qua cả tuổi tác. 12 tuổi, nó mới 12 tuổi thôi. Nhìn Thích Phong, nàng như nhìn thấy được bóng dáng ngày xưa của chính mình.

Lại nghĩ tới Trầm Việt Hi, nàng nặng nề thở dài, ánh mắt rơi lên bức ảnh đang tươi cười hớn hở trên bàn làm việc, người con gái này như yêu tinh như độc dược vậy.

Vườn trái cây trái cây trong khoảng thời gian này đang thu hoạch, liên hệ với người mua hàng thì họ nói không cần nữa. Dạ bạch vũ thực buồn bực, tìm người hỏi thăm, mới biết được nguyên lai là cùng Lưu lão tam có quan hệ. Lưu lão tam bị Dạ bạch vũ làm mất mặt mũi, lại không biết Dạ bạch vũ có bối cảnh ra sao, thấy nàng không đem hắn để vào mắt tất nhiên là không dám trêu chọc nàng, ngược lại là tiến đến chịu nhận lỗi. Nhưng lại âm thầm cùng người mua hàng của Dạ bạch vũ liên hệ làm càn, trước tiên là nói không muốn thu mua, rồi nếu thu mua, giá cũng ép tới cực thấp.

Dạ bạch vũ nếu cúi đầu nàng sẽ không kêu dạ bạch vũ, lập tức liên hệ với thương nhân kinh doanh hoa quả khác. Liên hệ vài người, đều không phù hợp bởi vì các phương diện không có được công bằng, nhưng có một người giới thiệu cho nàng một nhà làm mậu dịch, nếu có thể bàn bạc ổn thoả, trái cây của nàng nói không chừng có thể xuất khẩu. Bất quá, phải tới Thâm quyến bàn chuyện. Người tiến cử cũng đi theo, nếu thành công, hắn cũng muốn được chút phí giới thiệu. Dạ bạch vũ lo lắng một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng. Mấy chục mẫu trái cây, không thể nào không đi à.

Sau khi an bài thỏa đáng, Dạ bạch vũ cùng người tiến cử cùng nhau đi Thâm quyến.

Quen thuộc con đường, quen thuộc cảnh vật, một năm thời gian giống như hết thảy chưa có gì biến đổi. Chỉ là người kia nay ở đâu? Còn ở tại Thâm quyến sao? Dạ bạch vũ không dám nghĩ, nếu không ở Thâm quyến thì nàng cũng làm được gì chứ? Nơi này cách Hongkong cũng hai giờ đi xe. Ở lại thì như thế nào? Nàng còn có thể đi gặp Việt Hi sao? Còn có thể đi tìm nàng sao?

Ta xi đi đến bên ngoài toà nhà làm việc của Trầm việt hi rồi dừng lại, Dạ bạch vũ cảm giác được chính mình tâm co rút lại, máu đều sôi trào, toàn thân run lên vô lực, nàng có thể nhìn thấy cái cửa sổ quen thuộc, nhìn thấy bức màn kia, cảm giác được chính mình cách nàng thật gần, nàng thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nàng ta tại thành phố này.

Dạ bạch vũ muốn chạy trốn, nàng muốn chạy trốn khỏi thành phố này, chẳng muốn ở tại nơi đây thêm một ngày nào, nàng cảm thấy dày vò, nàng sợ chính mình nhịn không được đi tìm Trầm việt hi, thậm chí nàng sợ nhìn thấy Trầm việt hi cùng Khang uy sâm đồng tiến đồng lui, hoặc nhìn thấy nàng mang theo đứa nhỏ của nàng và Khang Uy sâm. Nghĩ khả năng này, nàng liền cảm thấy giống như người bình thường, cho nên thà rằng vĩnh viễn nhìn không tới, thà rằng vĩnh viễn lừa chính mình cũng không muốn đối mặt.

Ta xi đi khỏi, người môi giới nói

“Hôm nay Trầm lão bản không có rảnh nên cho Lam quản lí thay mặt đàm phán, Lam quản lí cùng Trầm lão bản quan hệ cũng không bình thường, cùng nàng có mối quan hệ tốt lắm.”

Trầm lão bản? Lam quản lí? Dạ bạch vũ nhớ tới Trầm việt hi cùng Lam thấm. Khóe miệng giơ lên một chút cười khổ, ở trong lòng thầm than “Dạ bạch vũ ơi Dạ bạch vũ, ngươi vì sao luôn đem mọi chuyện hướng tới? Ngươi lần này là tới đàm phán, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Lập tức thu hồi tâm trí.

Quen thuộc địa điểm, quen thuộc kiến trúc, Dạ bạch vũ ngẩng đầu nhìn như thế nào trùng hợp vậy, chính mình trước kia cùng Trầm việt hi làm việc ở nơi này mà.

“Dạ lão bản, đừng ngẩn người, đi thôi.” Dọc theo đường đi đều thấy nàng hốt hoảng, thật đúng là vì nàng có chút lo lắng.

Tiến vào thang máy, Dạ bạch vũ ánh mắt luôn đầy vẻ lo âu

“Chúng ta đi đàm phán với công ty có lão bản kêu là Trầm việt hi? Quản lí kêu Lam thấm?” Thanh âm của nàng đều thay đổi.

“Đúng vậy. Cô đừng xem thường hai nữ nhân này, rất nhiều nam nhân đều cảm thấy không bằng đâu.” Liếc mắt một cái nhìn Dạ bạch vũ, mới phát hiện mặt của nàng trở nên tái nhợt, thật là dọa người.

“Không nói chuyện nữa.” Dạ bạch vũ nói:“Tôi không muốn đàm phán nữa, chúng ta lập tức trở về.” Tay bấm bấm thang máy, muốn xuống lầu.

“Đêm lão bản, ngươi không sao chứ, đều đi vào công ty cửa ngươi lại còn nói không nói chuyện.” Trình lão bản ngăn cản dạ bạch vũ, sắc mặt trở nên rất khó xem, đậu hắn ngoạn có phải hay không?

“Không đàm phán nữa, tổn thất tôi sẽ phụ trách, tiền tôi cũng trả nhiều hơn một phần, sẽ thỏa mãn ông.” Dạ bạch vũ vội vàng nói, như là gặp sợ hãi.

Người môi giới nghi hoặc nhìn nàng, nàng không bị bệnh chứ?

Cửa thang máy mở ra, hai gã nam tử đứng ở cửa, nhìn thấy Dạ bạch vũ nhất thời ngẩn ngơ, hai mắt mở to, lập tức nhận ra, kêu lên

“Dạ tổng?” Tràn đầy kinh ngạc. Nàng như thế nào ở nơi này? Không phải nói mất tích sao? Trầm tổng điên lên tìm nàng khắp nơi sao.

Dạ bạch vũ muốn chạy ngay, nghĩ muốn rời đi, lại bị lôi kéo

“Dạ lão bản, nào có người nào như vậy, đều tới cửa rồi còn nói không muốn nói chuyện.”

Dạ bạch vũ một phen bỏ tay người kia xuống, tức giận nói

“Tôi nói không muốn là không muốn!” Ngay cả thang máy cũng không đợi, trực tiếp hướng thang bộ đi đến, hận không thể lập tức rời đi.

Đột nhiên, từ văn phòng bên trong lao ra một cái thân ảnh

“Tiểu dạ!” Là tiếng của Trầm việt hi. Nàng ở văn phòng nhìn thấy Dạ bạch vũ liền nhanh chóng vọt ra.

Dạ bạch vũ thân mình mạnh cứng đờ, toàn thân đều ở phát run, nàng cư nhiên ở đây, nàng cư nhiên ở đây, nàng cư nhiên biết chính mình đến đây. Một tiếng “Tiểu Dạ” xa xôi lại như gần sát, câu này ở bên tai vang lên vạn lần, thanh âm này, lúc nào cũng khắc sâu trong đầu nàng.

Nghe thấy thanh âm này, nàng mới biết được chính mình có bao nhiêu khát vọng muốn nhìn thấy nàng.

Nghe lời nói này, Dạ bạch vũ đã muốn rơi lệ đầy mặt, nàng thở sâu, bỏ chạy, nàng không có dũng khí nhìn Việt Hi, nàng sợ thấy rồi sẽ không buông ra được.

“Tiểu Dạ.” Trầm việt hi nhìn Dạ bạch vũ vẫn đi xuống thang bộ, nàng chạy nhanh muốn vào thang máy đuổi theo.

Thang máy chờ thật lâu, nàng vội vàng chạy đến thang bộ, chỉ còn thấy Dạ bạch vũ lao xuống. Dạ bạch vũ nhìn thấy nàng, cước bộ cứng đờ, lập tức vọt đi xuống xem như không quen biết.

“Tiểu Dạ --” Trầm việt hi nhìn Dạ bạch vũ kêu lên, nàng thật không nguyện ý gặp mặt mình một lần sao? Ngay cả nói cũng không nguyện ý cùng mình nói một câu sao? Nhìn thấy mình nhưng lại hoảng sợ chạy trốn. Nhìn nàng rời đi, tâm của Trầm Việt Hi bi thương muốn chết.

Dạ bạch vũ chạy không ngừng cho đến khi cảm thấy Việt Hi sẽ không tìm thấy mình mới tựa vào trên tường, lệ rơi đầy mặt, hô hấp khó khăn, tâm thật đau, chậm rãi ngồi dưới đất, giống như đã hết sinh lực.

Ngồi co ro dưới đất, nước mắt chảy không ngừng. Thời gian qua đi, nàng như người hồn lạc phách bay đứng lên, như oan hồn đi đến ngã tư đường. Trầm việt hi! Gọi tên nàng, chính là gọi tên như vậy đều khiến nàng cảm thấy máu chảy trong lòng, thật đau đớn. Nàng sớm khắc cái tên này vào trong lòng mình, chiếm hết toàn bộ sinh mệnh mình, sở hữu hết thảy linh hồn và ý thức nàng.

Cứ như vậy đi, thẳng đến quán bar mở cùng Trầm Việt Hi. Quán bar vẫn còn tại đây, hết thảy chưa có biến đổi. Trong bóng đêm, đèn nê ông lóe ra, lộ ra vẻ cô đơn vốn có của nó.

Dạ bạch vũ đi vào, ở trong góc ngồi xuống. Nàng không biết chính mình vì cái gì muốn tới nơi này, buổi sáng liều lĩnh thoát khỏi Trầm việt hi, sao lại muốn ở trong này tìm kiếm một ít hơi thở của nàng?

Mệt mỏi tựa vào ghế, Dạ bạch vũ thật muốn cứ như vậy ở trong này chết đi cho xong, chết tại quán bar này cũng như chết ở trong lòng Trầm việt hi không sai biệt lắm. Thở sâu, lau đi nước mắt, vừa quay đầu, phát hiện bên cạnh là một nữ nhân, quen thuộc đến mức làm người ta đau lòng.

Nàng ngồi ở đó, trên tay mang theo điếu thuốc lá, trước mặt là vài chai rượu, sương khói lượn lờ lộ ra vẻ cô đơn cùng đau xót cùng bóng đêm hòa hợp thành nhất thể. Khi nào thì con người như ánh mặt trời, kiều diễm như hoa, xinh đẹp như yêu tinh lại trở nên đau thương buồn bã như vậy. Thân ảnh kia như đang bị rơi xuống địa ngục, suy sụp, tuyệt vọng, giống như đang ở những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Dạ bạch vũ tâm đã nát tan, nàng ảo tưởng vô số lần Trầm việt hi cuộc sống sẽ như thế nào, nhưng không có nghĩ nàng ta sẽ sa sút như vậy. Từng nghĩ đến, rời đi sẽ làm Việt Hi hạnh phúc. Nàng nghĩ đến, rời đi sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của Việt Hi, sẽ không đảo loạn hạnh phúc của nàng, nàng nghĩ đến, các nàng sẽ đều sống tốt.

Lam thấm đi đến trước mặt Trầm việt hi, đem thuốc lá đoạt lấy ném vào thùng rác, nói

“Hút ít một chút.”

Trầm việt hi nắm chặt cái bật lửa, nhẹ nhàng bật lửa lên, ngọn lửa bùng cháy từng hồi từng hồi.

Lam thấm đem giấy đặt lên bàn

“Đây là điện thoại cùng địa chỉ của Dạ Bạch Vũ. Thực may, người giới thiệu kia muốn giới thiệu cho chúng ta chính là nàng, xem ra các ngươi thật đúng là là hữu duyên.”

Trầm việt hi mím môi, gắt gao cầm tờ giấy, chạy đến nơi xa xôi như vậy, khó trách không tìm thấy nàng.

Lam thấm nhẹ nhàng thở dài, quay người lại, liền thấy Dạ bạch vũ, nàng nhất thời ngây người một chút. Lại cúi đầu nhìn Trầm việt hi đang thất thần nhìn mảnh giấy, rồi lại đánh giá Dạ bạch vũ một cái, mới xoay người hướng quầy bar, ánh mắt lại nhìn về phía hai người bên này.

Trầm việt hi đem tờ giấy càng nắm càng chặt, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mắng ra một câu

“Dạ bạch vũ, tên hỗn đản này.” Lại ghé mặt vào bàn khóc rống lên.

Dạ bạch vũ cũng hiểu được chính mình thật là hỗn đản, làm cho Việt Hi thương tâm. Nàng đi đến phía sau Trầm việt hi, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nhỏ bé.

Trầm việt hi cứng đờ người, ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt, hít hít cái mũi, nói

“Mình không sao. Lam thấm, cậu đi trước đi.”

Cảm giác được có gì đó không đúng, trên người người này cũng không có mùi nước hoa của Lam thấm, nàng ngẩng đầu lên không ngờ rằng lại là Dạ bạch vũ.

Như thế nào là nàng? Nàng không phải đi rồi sao? Là chính mình nhìn lầm sao?

PS: *Tung hoa* Cuối cùng hai chỉ cũng gặp lại nhau, ko biết nếu không có vườn trái cây thì đến khi nào mới gặp nữa =))) Dạ Hi tái hợp lần này chắc chắn 2 người sẽ trân trọng nhau hơn:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.