Ngồi dưới chiếc ghế gần lề đường, bên trên là ánh đèn đường, chiếc áo T-shirt ngăn cản không được gió lạnh cuối thu, Dạ Bạch Vũ lạnh run run co thành một khối.Lúc ra khỏi cửa, cái gì cũng chưa cầm theo, quần còn chứa chút tiền lẻ, di động cùng một cái chìa khóa. Tiền, giấy tờ toàn đặt ở túi, để tại phòng ngủ.Muốn đi nhà nghỉ nhưng trên người tiền không đủ, muốn trở về nhưng Khang uy sâm đang ở đó, nàng không biết nên đối mặt như thế nào. Nàng cuộn mình thành một khối, động cũng lười động, ánh mắt dừng ở di động, có chút chờ mong, nàng muốn nghe thanh âm của Trầm Việt Hi.
Ôm chân ngồi ở trên ghế, toàn thân đều chết lạnh, trơ mắt nhìn thời gian đi qua, đến khi hừng đông cũng không có nhận được điện thoại của Trầm Việt Hi
Nhẹ nhàng mà nâng khóe miệng, trong mắt phiếm lệ, có Khang uy sâm ở đó, nàng như thế nào liên hệ cho mình được, như thế nào có thể làm cho hắn nghi ngờ à. Chính mình còn muốn cái gì, nàng vì chính mình trả giá nhiều như vậy, chính mình còn muốn cái gì? Chẳng lẽ thật sự muốn cùng nàng đi cả đời sao? Biết rõ là hy vọng xa vời, vì cái gì còn muốn có hi vọng? Lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, mới phát hiện đầu gối do cuộn thân mình lâu quá mà run lên, ngay cả đứng vững cũng không được.
Mười giờ sáng, Dạ bạch vũ lảo đảo về nhà. Không biết vì cái gì, có lẽ là bởi vì một đêm không ngủ đi, đầu cư nhiên có chút nhức, có chút mệt. Dùng cái chìa khóa đem cửa mở ra, lắc lắc người hướng vào bên trong, không nghĩ qua là đụng vào ghế dựa, khiến cho một tiếng động phát ra. Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng Trầm Việt Hi bị mở ra, Khang uy sâm bước ra, xuyên thấu qua cửa phòng, nàng thấy Trầm việt hi đang ngủ trên giường thật sự sâu, đưa lưng về phía cửa.
Dạ bạch vũ thân mình run mạnh lên, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Khang uy sâm nhìn Dạ bạch vũ liếc mắt một cái
“Làm phiền cô chuẩn bị bữa sáng. Bánh bao, Cà phê, sữa tươi, cám ơn.”
Nói xong, lại đem cửa đóng lại. Đừng như si ngốc ngoài cửa, Dạ bạch vũ chỉ cảm thấy như ngã vào hầm băng, toàn thân phát run. Nàng thất tha thất thểu trở lại phòng ngủ của mình, đầu gục ở trên giường, dán mặt vào gối đầu chỉ cảm thấy đầu óc giống như phát đau trầm trọng,rồi lại thấy đau lòng tới cực điểm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, lệ rơi như vỡ đê.
Tuy có chuẩn bị tâm lý, mặc dù sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi chuyện tới trước mắt, cái loại đau đớn cùng bi thương vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng, so với tưởng tượng còn đau hơn ngàn lần vạn lần. Tại một khắc đó, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp xuống, ấm áp trên người nàng rời đi, giống như lại trở về thế giới hắc ám chỉ còn lại nàng cô linh một người.
Khẽ động thân mình, chui vào bên trong chăn, nước mắt đổ như mưa, rốt cục, đau khổ khiến nàng mỏi mệt chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Trầm việt hi tỉnh lại, nhìn thấy chính mình lộ ra thân thể bên ngoài, nhớ tới đêm qua những chuyện đã xảy ra, trong lòng nhất thời run lên. Sự tình càng lúc càng loạn, như một cuộn chỉ rối mù, nên xử lý như thế nào?
Khang uy sâm ngồi ở trước giường nhìn Trầm việt hi oán giận nói
“Em mời người giúp việc thực kỳ cục, ngày hôm qua nói pha cà phê không pha, hôm nay buổi sáng ngay cả bữa sáng cũng không chuẩn bị.”
Trầm việt hi cười khổ một tiếng
“Nàng không phải giúp việc, là bằng hữu của em”
Khang uy sâm có chút ngoài ý muốn. Trầm việt hi mặc quần áo, đi đến cửa phòng Dạ bạch vũ nhẹ nhàng gọi
“Tiểu dạ, tiểu dạ.”
Ngay cả khi gọi mấy tiếng đều không có trả lời, nàng thử vận tay cầm xem, nhưng bên trong khóa trái. Nhìn tới cửa nhà, nhìn thấy giầy của Tiểu Dạ còn tại đó, biết nàng không có đi ra ngoài, liền lấy cái chìa khóa mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại, đem Khang uy sâm khóa ở bên ngoài.
Nhìn vào trong chăn, chỉ thấy Dạ bạch vũ cuộn mình ở bên trong, mặt vẫn vương lại nước mắt trong suốt, chăn ướt một mảnh, trên mặt hồng lạ thường, môi run rẩy, toàn thân phát run. Nàng cả kinh, đưa tay lên trên trán, nóng đến dọa người. Chạy nhanh cầm lấy điện thoại kêu xe cứu thương đem Dạ bạch vũ đưa bệnh viện.
Dạ bạch vũ mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng tràn ra, Trầm việt hi như thế nào cũng không lau hết được. Nàng đau lòng rơi lệ, đem Dạ bạch vũ gắt gao ôm vào trong ngực, là chính mình làm bị thương nàng, thực xin lỗi nàng.
“Sốt cao 40 độ, viêm phổi, phải nhập viện.” Bác sĩ nói.
Trầm Việt hi ngồi ở trước giường nhìn Dạ bạch vũ trong cơn mê man, trong lòng thống khổ cùng cực. Nàng không thể buông Khang uy sâm, cũng không muốn buông Dạ bạch vũ, hiện tại nàng đã làm bị thương Dạ bạch vũ, nàng không nghĩ lại làm tổn thương Khang uy sâm. Nhưng là nghĩ đến Dạ bạch vũ không có ai để dựa vào, không quen biết ai, chịu quá nhiều thương tổn, nếu chính mình lại thương tổn nàng, điều này làm cho nàng không thể đối mặt với cuộc sống sau này, như thế nào sống sót. Nàng cảm thấy chính mình là tội nhân thiên cổ, không thể tha thứ.
Khang uy sâm đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Trầm việt hi ngồi ở bên giường bệnh rơi lệ, sắc mặt thập phần khó coi. Dạ bạch vũ cùng Trầm việt hi có thái độ khác thường, điều này làm cho hắn không thể không hoài nghi quan hệ giữa hai người. Đồng tính hắn đã gặp qua, đối với chuyện đó hắn không tán thành cũng không phản đối, cùng hắn không có quan hệ. Nhưng nếu Trầm việt hi yêu người cùng giới, hoặc là yêu nữ hài tử trước mắt này, hắn liền cảm thấy thực chịu không nổi. Hắn thà rằng tin tưởng Trầm việt hi yêu nam nhân vĩ đại hơn hắn cũng không nguyện ý tin tưởng Trầm việt hi đồng tính luyến ái với một nữ nhân khác.
Trầm việt hi nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve mặt Dạ bạch vũ, ửng hồng bớt đi, hé lộ ra chút tái nhợt không hề còn sự tức giận. Sinh mệnh nàng thoạt nhìn là yếu ớt, giống nhau buông lỏng nàng sẽ biến mất không thấy. Nhìn dung nhan tái nhợt này liền giống như nhân sinh của nàng, quật cường mà yếu ớt. Đau lòng ở lồng ngực tràn ra, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng như thế nào có thể buông tay nàng, như thế nào bỏ được, như thế nào làm cho nàng đau, như thế nào không ở bên nàng, như thế nào làm cho nàng đi ra bên ngoài gặp phải mưa to gió lớn.
Khang uy sâm bình tĩnh đi vào, hắn nắm cổ tay Trầm Việt hi đem nàng lôi ra phòng bệnh
“Anh có lời muốn hỏi em.”
Trầm việt hi lau nước mắt, nghiêng người tránh mặt đối mặt cùng Khang uy sâm.
“Em cùng nàng rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Em hiện tại không nghĩ đàm luận về vấn đề này.” Trầm việt hi nói.
Khang uy sâm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trầm việt hi hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu, chỉ chỉ Trầm việt hi, xoay người bước đi.
Trầm việt hi tựa vào trên tường, trong lòng cực hoảng loạn, nàng cảm thấy chính mình mau già đi.
Khang uy sâm về Hong Kong, hắn trở về sau đó làm thế nào Trầm việt hi không dám tưởng tượng, cũng không nguyện ý suy nghĩ, hai người trong lúc đó, nàng mất đi lựa chọn năng lực, cũng mất đi khả năng khống khống toàn cục. Nàng chỉ biết là làm sao cho Dạ bạch vũ tỉnh lại, nếu phải làm cho nàng thương tổn một người, nàng tình nguyện người kia là Khang uy sâm mà không phải Dạ bạch vũ.
Trầm việt hi một tấc cũng không rời canh giữ ở phòng bệnh, Dạ bạch vũ ngủ cực không an ổn, vẫn rơi lệ, sau lại là vẻ mặt hoảng sợ, vẫn kêu đánh giết, toàn thân co lại quá chặt chẽ, tinh thần khẩn trương cao độ, làm như gặp nguy hiểm đe dọa, cuối cùng là chảy ra hai hàng nước mắt, hết sức triền miên kêu “Việt hi” rồi lại an tĩnh lại, không có động tĩnh gì nữa.
Lam Thấm chỉ vào Trầm việt hi quở trách
“Cậu nói cậu có thể hay không làm cho chúng mình an tâm, tự cho là mình làm bằng sắt a, ở bệnh viện mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi. Bệnh viện bên trong cũng không phải không có quản lý, mình biết cậu yêu Dạ bạch vũ rất nhiều nhưng không thể vì như vậy mà giày xéo thân thể của chính mình a.”
Nàng nặng nề mà hừ vài tiếng
“Khó trách Hoan phản đối hai người ở chung! Liền nhìn Dạ bạch vũ bộ dáng này, nàng có thể cùng cậu đi cả đời sao? Không nói đến chuyện khác, từ khi cậu nhận thức nàng về sau đến bệnh viện số lần, chính cậu cũng biết rõ vậy, cậu thật sự bị quỷ mê hồn rồi.”
Lam thấm trợn trắng mắt lên, nàng quét mắt nhìn Dạ bạch vũ, ở trong lòng thở dài, coi như cũng là một người người đáng thương khổ vì tình.
Trầm việt hi nhẹ vỗ về mặt Dạ bạch vũ
“Có lẽ là đời trước thiếu nàng rất nhiều, có lẽ kiếp này phải trả lại cho nàng. Thấm, nhìn nàng nằm ở nơi này, so với chính mình nằm ở nơi này làm mình còn khó chịu hơn nhiều. Mình thực sợ hãi, sợ hãi nếu buông tay nàng ra sẽ không thấy nàng nữa.”
“Khang uy sâm đâu? Cậu tính cùng hắn chia tay sao? Mình không biết cậu giải thích sao với cha mẹ cậu, ngày hôm qua bọn họ còn gọi điện thoại đến nói mình khuyên nhủ cậu sớm một chút về Hong Kong để kết hôn. Bọn họ chờ ôm cháu ngoại à.”
Trầm Việt hi khẽ nhăn mặt
“Bọn họ mình sẽ giải thích rõ ràng.” Vì Dạ bạch vũ, khổ nhọc gian nan nào nàng cũng có thể chống đỡ.
“Cậu vẫn là không nên vội giải thích, xem ý kiến của Dạ bạch vũ đã. Tình yêu là chuyện của hai người, cần hai người kiên trì. Hơn nữa mình thực hoài nghi coi trạng thái thể lực của nàng ta không biết có thể cùng cậu trụ được bao lâu?”
Trên người hàng loạt vết đao thương, trong thân thể còn có nội thương lưu lại di chứng, hơn nữa dinh dưỡng không đủ, nàng hiện tại thân thể so với người bình thường còn suy yếu hơn vài phần.
Nghe được Lam thấm nói, Trầm việt hi run run, bị dọa không nhẹ. Gắt gao nắm tay Dạ bạch vũ, nhìn nàng, sẽ không, nàng sẽ không rời đi, nàng còn phải sống, còn phải sống tốt. Càng nắm càng chặt, nước mắt cứ như vậy một giọt một giọt rơi xuống.
“Này, mình nói cậu...... chỉ là thuận miệng nói thôi.” Lam thấm lại nặng nề mà thở dài, nàng không thể thấy bạn tốt đau khổ mà không an ủi.
PS: Đọc rồi thấy Trầm Việt Hi cũng ba phải quá, không rõ ràng ngay từ đầu làm mọi chuyện rối hết lên nhưng cũng phải nói rằng chỉ là một người nặng tình, bạn trai quen lâu như vậy không có tình cũng có nghĩa nói bỏ cũng không đành là chuyện cũng không lạ, nói chung mấy bạn đừng trách Việt Hi quá, chỉ sẽ phải trả giá cho việc lần này vào mấy chương sau:))) Tiểu Dạ thôi thì về với đội của em đi =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]