Chương trước
Chương sau
Ước chừng không quá nửa tiếng, Dạ Bạch Vũ đã trở về.

Trầm Việt Hi nhìn hai tay nàng rỗng tuếch, hỏi: "Tiền đâu?"

Dạ Bạch Vũ sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: "Không cho rút, số tiền quá lớn."

"Khì!" Trầm Việt Hi nhẹ khì cười một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cô biết nàng lấy không được mà. 20 triệu, lúc này nàng có thể rút ra 20 triệu thì nàng quả là lợi hại!

"Ngày mai tôi lấy cho cô, tôi đã bảo bọn họ chuẩn bị, ngày mai sáng sớm 10 giờ đi lấy." Dạ Bạch Vũ ngồi xuống Sofa đối diện Trầm Việt Hi, nói.

Trầm Việt Hi nhìn Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Em thực sự tính toán rõ ràng như vậy với tôi?" Trong thanh âm vừa có u oán, vừa có tức giận.

Dạ Bạch Vũ trầm mặc 2 giây, nói: "Đây không phải vấn đề tính toán rõ ràng hay không, tiền không phải vật gì khác, nó quá nhạy cảm, thậm chí cũng quá quan trọng. Tôi không thể dùng tiền của cô, tiền đó là cô cực nhọc kiếm ra, không phải trên trời rơi xuống."

Trầm Việt Hi nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ, "Vậy em cảm thấy trên thế giới này cái gì quan trọng nhất? Tiền?"

Dạ Bạch Vũ lắc đầu, phun ra một chữ, "Sống!" Chỉ khi sống, chỉ có sống mới có thể nhìn thấy được cái thế giới này, có thể thực hiện điều mình muốn. Mặc kệ có bao nhiêu tiền bạc, mặc kệ có bao nhiêu quyền thế, chết thì cái gì cũng không còn.

"Nếu sống là quan trọng nhất, vậy em tính toán một chút tiền đó với tôi làm gì?"

"Cô không có trải qua những ngày không có tiền, cô sẽ không biết tiền có bao nhiêu quan trọng, cũng sẽ không biết nó có bao nhiêu tàn khốc." Trong đầu Dạ Bạch Vũ hiện ra một hình ảnh, không có tiền, ngay cả chỗ ở cũng không có, chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, đường cái, buổi tối làm mồi cho muỗi, không có tiền, ngay cả ăn cũng không có, đói bụng gặm bánh bao đã lạnh, đôi khi ngay cả bánh bao cũng không có mà gặm, đã từng có một thời, nàng bị buộc lục thùng rác để kiếm cái ăn, thậm chí ăn trong thùng nước cơm của nhà hàng bỏ ra. Nàng cũng từng thiếu chút nữa là chết đói, cho nên nàng biết tiền có bao nhiêu quan trọng, cũng bởi vì biết tiền rất quan trọng, nàng mới không muốn nợ Trầm Việt Hi một hào nào.

Trầm Việt Hi im lặng, nàng đi đến bên người Dạ Bạch Vũ, nhẹ nhàng ôm đầu của nàng. Nàng đã từng có thời kì vung đao mà chém, bán mạng mà kiếm tiền, tiền trong mắt nàng, quả thực rất tàn khốc. Sau này không được để nàng dùng biện pháp này kiếm tiền, không để nàng chém giết sống qua ngày. Cô phải làm cho Dạ Bạch Vũ suy xét một con đường khác, để nàng quyết định một việc gì đó cho tương lai mình, dạy nàng kỹ năng mưu sinh.

"Tiểu Dạ, ngày mai rảnh không?" Trầm Việt Hi hỏi.

"Buổi sáng không rảnh, buổi chiều thì có." Dạ Bạch Vũ đáp, buổi sáng nàng phải đến ngân hàng rút tiền, còn phải đến quán bar làm thủ tục và chuyển khoản, còn phải mua lại công ty. Biết Trầm Việt Hi bán có 100 ngàn, Dạ Bạch Vũ định đè số tiền xuống thấp nhất để mua về. Tiền của nàng còn nhiều, nhưng kia đều là dùng mạng để đổi lấy, nàng không nỡ lãng phí. Nghĩ đến số tiền này, Dạ Bạch Vũ nặng nề thở dài, vì nó mà nàng thiếu chút nữa bị Long Nhạc chém chết. Nghĩ đến Long Nhạc, chân mày Dạ Bạch Vũ gắt gao nhíu chặt, lúc bỏ trốn, mình chỉ mang có phân nửa tiền vốn, tài sản cố định của công ty nàng cũng không có động tới, tương đương đem toàn bộ vương quốc giao cho Long Nhạc, không ngờ hắn lại động thủ với nàng! Đem mặt đặt lên bụng Trầm Việt Hi, bằng phẳng mềm mại mà ấm áp, tựa lên thật thoải mái.

"Buổi sáng em làm gì?" Trầm Việt Hi hỏi. Đoán được nàng muốn làm chuyện gì rồi.

Dạ Bạch Vũ mấp máy miệng không trả lời.

"Buổi sáng tôi đi cùng cô, buổi chiều cô theo tôi đi gặp khách hàng." Trầm Việt Hi nói.

"Ách!" Dạ Bạch Vũ có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có gì, nên gật đầu đồng ý.

Đầu tiên là đến ngân hàng rút tiền, Trầm Việt Hi lại gọi cả luật sư đến, khiến Dạ Bạch Vũ thấy khó hiểu. Tiền mặt lấy ra, đã bị Trầm Việt Hi gửi vào một tài khoản khác, sau đó luật sư lấy ra một văn kiện bảo Dạ Bạch Vũ ký tên vào, là chứng nhận chủ cổ phần.

Trầm Việt Hi nói, "20 triệu vừa rồi là em nhập vào cổ phần công ty chúng tôi, từ giờ trở đi, em có 40% cổ phần công ty, hợp tác vui vẻ!" Vô cùng thương mại hóa đứng dậy bắt tay Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ thoáng phục hồi lại tinh thần, đây là cái gì và vừa làm cái gì thế a!

Trầm Việt Hi lập tức cười gian trá, nói: "Coi như em vừa đầu tư là được rồi, tiền đã bỏ vô, em không đổi ý được đâu." Nhìn Dạ Bạch Vũ có ý không vui, lập tức nói thêm: "Nếu như em không muốn, vậy cũng được, tôi bảo họ ném ra đường."

"Cô —— " Dạ Bạch Vũ câm nín.

Trầm Việt Hi đem bút bỏ vào tay Dạ Bạch Vũ, "Ký tên vô."

Dạ Bạch Vũ nhìn Trầm Việt Hi nửa ngày, cuối cùng thở dài, Chị Đại không tình nguyện ký đại danh xiêu xiêu vẹo vẹo của mình xuống.

Trầm Việt Hi nhìn Dạ Bạch Vũ ký tên, khẽ lắc đầu cười, xem ra sau này để cho nàng luyện viết tên của mình, nét chữ như thế đi ký tên cho người ta, không khiến người ta cười rớt hàm răng mới là lạ. Nhưng mà, cô có nên khắc cho nàng một con dấu riêng không.

Trầm Việt Hi lôi Dạ Bạch Vũ đi đem hợp đồng mua quán bar thủ tiêu, sau đó nói là cô nhìn trúng một chỗ khác, kéo Dạ Bạch Vũ đi xem, để nàng dùng giá cao mua lại quán bar đó không bằng để Dạ Bạch Vũ mua quán bar mới có lý hơn.

Dạ Bạch Vũ gật đầu đồng ý, thế nhưng lập tức nói rõ, "Tiền này coi như là tôi cho cô, đừng đưa cổ phần công ty cho tôi nữa."

Trầm Việt Hi nhìn nàng, "Tôi định cho em quản lý quán bar thay tôi, em không gia nhập cổ đông làm sao dám xác định em có để tâm đến kinh doanh?" Lập tức sống chết ép nàng lấy một nửa cổ phần, sau đó cảm thấy mỹ mãn sờ sờ đầu nàng, nói: "Được rồi, bây giờ em cũng là người có công việc làm ăn đàng hoàng, sau này ngoan ngoãn theo tôi làm thương nhân." Ngụ ý nói nàng đã có nghề nghiệp chính đáng, sau này bớt ra ngoài lăn lộn cho tôi, dẹp bỏ hoàn toàn cuộc sống của quá khứ.

Những ngày kế tiếp, Trầm Việt Hi đi đâu cũng mang Dạ Bạch Vũ theo bên người, nói với người khác nàng là trợ lý đặc biệt của mình. Dạ Bạch Vũ hiểu, Trầm Việt Hi mang nàng đi ra ngoài để trải nghiệm, dạy nàng này nọ, làm sao để đàm phán, làm sao để bàn bạc cùng người ta. Trên thương trường cùng thế giới ngầm đàm phán giao thiệp rất bất đồng, kỹ xảo phức tạp hơn rất nhiều. Trên đường, có nắm đấm là có lý lẽ, dao của ngươi kề vào cổ người khác, ngươi nói mặt trời màu đen người khác cũng sẽ đồng ý theo, bảo đối phương đem sản nghiệp chuyển nhượng miễn phí cũng được, nhưng trên thương trường việc đó không có ý nghĩa, bên trong tâm địa gian xảo rất nhiều, một hợp đồng, một câu nói đều có thể lừa gạt người khác.

Trầm Việt Hi mang Dạ Bạch Vũ theo bên người, làm việc cũng rất thuận lợi. Ban đầu tài chính không đủ nhưng cũng nhờ cổ phần của Dạ Bạch Vũ mà đối phó kịp thời. Nhưng mà, Dạ Bạch Vũ rất không thích mấy bữa tiệc xã giao, trước đây nàng ra ngoài đàm phán xã giao với người ta, gọi một bàn tiệc, ngồi đó cùng nhau bàn bạc, nói nói, không đồng ý liền rút đao ra chém người ta, sảng khoái cực kỳ. Dáng vẻ bây giờ, thật ngột ngạt. Mở quán bar phải đi xin người này người kia để làm ăn, người khác ăn cơm của ngươi không nhất định phải thay ngươi làm việc, dựa theo tính khí bình thường của nàng, sẽ đập một cọc tiền trên bàn ngươi, ngươi làm thì làm, không làm thì cẩn thận một ngày nào đó đi ra đường có cái gì đó "Ngoài ý muốn" xảy ra với bản thân.

Dạ Bạch Vũ nhìn chằm chằm dĩa đồ lòng, không ngừng liếc mấy tên đang chuốc rượu Trầm Việt Hi, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Giấy phép kinh doanh quán bar chưa được cấp, chờ lâu rồi chưa có tin tức gì, mời mấy tên này ăn nhậu không dưới 100 ngàn, nhưng tin tức một chút cũng chưa có.

"Trầm tổng, cạn một chén. Trầm tổng xinh đẹp như thế ai có.. hức... khả năng... " Nói một câu nấc một cái, lại tiếp tục nói: "Ai có thể cưới cô người đó thiệt có phúc." Lắc lắc ly rượu tiến đến trước mặt Trầm Việt Hi, bước chân loạn choạng mém chút nữa té lên người Trầm Việt Hi.

Dạ Bạch Vũ thấy thế nhanh tay, một tay ngăn hắn, đỡ thân hắn, không để hắn ngã xuống.

"Hức.. cám ơn em gái!" Hắn đưa tay định sờ mặt Dạ Bạch Vũ, bị Dạ Bạch Vũ nghiêng đầu ngăn cản. "Ông uống nhiều quá rồi." Nàng lạnh lùng nói, trơ mặt đem người thô lỗ đó về bàn.

"Trầm tổng, chúng ta cạn một ly nữa." Tên bên cạnh đứng lên, quay qua Trầm Việt Hi kính rượu.

Trầm Việt Hi mỉm cười nâng ly lên, âm thầm kêu khổ, mấy tên này toàn trong hũ rượu chui ra, mình không phải đối thủ của bọn họ a. Dạ Bạch Vũ tiến đến, nói: "Trầm Việt Hi không nên uống nữa, một lát gặp khách hàng, tôi làm thay không được đâu." Nàng đoạt ly rượu trong tay Trầm Việt Hi, nói: "Một cái ly nhỏ như vậy uống có thấm gì, phục vụ, đem tới đây một cái chén cùng một hũ rượu ngũ lương."

Người phục vụ sửng sốt một chút, không biết ý Dạ Bạch Vũ là gì, những người ngồi đó cũng đều nhìn Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ khua tay múa chân một chút với người phục vụ, "Ít nhất cũng phải lớn như vậy, đi lấy tới đây, mỗi người một cái."

Dạ Bạch Vũ nói: "Khi còn nhỏ, tôi đặc biệt ngưỡng mộ Võ Tòng, Võ Tòng đả hổ, uống rượu ai uống bằng cái chén đó, dùng cái này. Chúng ta a, dù không phải anh hùng hào kiệt gì, cũng không có bản lĩnh để đả hổ, nhưng khí thế uống rượu tôi thấy mỗi người ở đây đều không thua gì Võ Tòng, dùng chén nhỏ đó làm sao có thể sảng khoái, muốn uống phải dùng chén lớn!"

Không lâu sau đó, người phục vụ ôm chén vào, Dạ Bạch Vũ dẹp hết ly trên bàn, một chai lại một chai đổ vào chén, một cân(1/2kg) rượu trắng đổ đầy chén hai người. Rót đến một nửa, Dạ Bạch Vũ liếc Trầm Việt Hi nháy mắt một cái, dùng tay phải rót rượu, sau đó lén lút đem tay trái luồn vào túi, gọi điện cho Trầm Việt Hi.

Trầm Việt Hi hiểu ý, nói: "Thật ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát." Ấn điện thoại, "Alô" một tiếng liền đi. Ra đến ngoài, cúp máy, thấy trên màn hình có tin nhắn của Dạ Bạch Vũ, "Chờ một lát nữa hãy vào, yên tâm, tôi sẽ có chừng mực." Thấy tin nhắn, cô thật đúng là lo lắng cho Dạ Bạch Vũ, nhưng nếu đi vào, phải uống rượu đầy một chén lớn như thế. Lắc đầu, Dạ Bạch Vũ cũng thật là, đem cả chén lớn lên. Nhưng cô cũng không thể ngăn cản, nếu không cho nàng quậy một chút, một lát nàng giận lại động tay động chân thì thật không nên.

"Nào, cạn!" Dạ Bạch Vũ giơ chén, nói: "Hôm nay cùng sảng khoái một lần, nào, không say không về." Trong lòng thầm nói, mẹ kiếp, nàng không đem bọn khốn kiếp này nằm gục xuống bàn nàng sẽ không mang họ Dạ!

Mười phút sau, cửa đột nhiên bị giật mở, một tên từ ngoài xông thẳng ra, che miệng chạy nhanh đến WC, Trầm Việt Hi vội vàng chạy vào, Dạ Bạch Vũ lắc lư ngồi trên ghế, trên quần áo đọng một mảng rượu, hai người nằm sắp trên bàn, trong toilet không ngừng truyền đến tiếng nôn mửa.

Trầm Việt Hi đau lòng chạy vội đến bên cạnh Dạ Bạch Vũ, hỏi: "Em không sao chứ? Uống có nhiều không?"

Dạ Bạch Vũ kéo Trầm Việt Hi xuống, nói bên tai nàng: "Đáng thương cho quần áo của tôi, mua hết 8 ngàn, mới mặc được có một đêm." Lấy tay vắt một cái, còn nhỏ ra được rượu. Lúc nàng uống có động tay một chút, cho rượu chảy xuống ống tay áo, nhưng có chút trục trặc, cũng may chất liệu tốt, màu lại đen, nhìn không ra.

Trầm Việt Hi vừa tức vừa đau lòng nhéo Dạ Bạch Vũ một cái, "Lúc này em còn lo cho quần áo!" Nhìn bên cạnh, một hũ rượu ngũ lương đã cạn đến thấy được đáy.

Dạ Bạch Vũ xấu xa cười hắc hắc, nói: "Ngày mai bọn họ không cấp giấy phép xuống, tôi tiếp tục chuốc rượu!" Đứng lên nói: "Đi thôi, về nhà."

Trầm Việt Hi vội ấn Dạ Bạch Vũ xuống, nói: "Đừng nhức nhích." Vén màn, gọi người đưa mấy tên này về nhà, sau đó mới đến đỡ Dạ Bạch Vũ.

"Tôi không có say." Dạ Bạch Vũ nói với Trầm Việt Hi. Tửu lượng của nàng rất tốt, hơn nữa vừa rồi là giở trò, rượu đều thấm vào áo, kỳ thực uống không có nhiều lắm.

Trầm Việt Hi mặc kệ nàng, có ai uống say nói rằng mình say? Cở chiếc áo khoác bị tẩm rượu ướt nhem ra, sau đó đem áo khoác của mình khoác lên người Dạ Bạch Vũ, đỡ nàng vào xe. Nhưng cô cũng uống khá nhiều, đầu có chút choáng váng, cơ thể cũng muốn nhũn ra. Quẳng chiếc túi đặt vào ghế sau, vừa quay đầu lại, cái tên Dạ Bạch Vũ đã ngồi vào vị trí lái xe, tốc độ thật đúng là nhanh.

"Đi xuống." Trầm Việt Hi nói, nàng uống thành như vậy còn dám lái xe.

Dạ Bạch Vũ nói: "Cô uống nhiều hơn tôi, ngồi bên cạnh đi."

Trầm Việt Hi tin lời nàng mới lạ, kiên quyết mặc kệ. Tranh chấp hết nửa ngày, đến cuối cùng ai cũng không lái, về rồi tính. Toàn thân hai người đều đầy mùi rượu, cảnh sát mà bắt được, hóa đơn tiền phạt là không thể thiếu.

Ngay cả bắt taxi, tài xế vừa nghe mùi rượu trên người các nàng, liền giẫm chân ga chạy mất. Uống rượu, ói lên xe bọn họ phiền phức lắm a.

Đứng ở ven đường, gió thổi đến, Trầm Việt Hi bắt đầu choáng, nàng tựa lên người Dạ Bạch Vũ, bảo choáng. Dạ Bạch Vũ đỡ nàng, trở lại bãi đậu xe, dìu nàng lên xe, sau đó ngồi lên ghế, lái xe về.

Tắm rửa xong, Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng khoan khoái ngồi lên sofa đá đá chân. Trầm Việt Hi từ phòng tắm đi ra, tinh thần cũng lên rất nhiều, lại thấy dáng vẻ khoan khoái của Dạ Bạch Vũ, cũng sợ hãi tửu lượng của cô nhóc kia. Đương nhiên, nhớ tới cái áo khoác nặng trịch kia, phỏng chừng cô nhóc cũng uống không ít ở quán bar.

Đem sách vở dọn lên bàn trà, nói: "Tôi dạy em xài máy tính." Trước dạy nàng mở window, sau đó là đánh chữ, sử dụng thành thạo văn bản.

Trầm Việt Hi thấy Dạ Bạch Vũ luyện đánh chữ, nhìn thôi cũng cảm thấy lo lắng, đau khổ dữ vậy sao? Chỉ thấy nàng cắn răng, căng thần kinh, toàn thân chăm chú nhìn chằm chằm màn hình hiển thị, 10 ngón tay cứng ngắc, mỗi lần gõ xuống một nút làm như dùng hết sức lực toàn thân. Gõ bàn phím thôi cũng đến nỗi vầy, thật không biết làm sao để nàng đàn piano, có lẽ piano sẽ "ầm ầm" cuồng hưởng* a. Cuồng hưởng?! Có thể đàn ra Cuồng Hưởng Khúc** cũng không tệ! Trầm Việt Hi nhịn không được bật cười thành tiếng.

*Nghịch Piano, đập rầm rầm xuống là nó sẽ "cuồng hưởng" đó.

**http://v.youku.com/v_show/id_XMjMyMzU1MzQ4.html

"Cười cái gì?" Dạ Bạch Vũ ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì, em tiếp tục đi." Trầm Việt Hi nói. Lúc này tiếng điện thoại reo lên, nhìn vào là Uy Sâm bạn trai nàng gọi đến, nàng liếc mắt nhìn Dạ Bạch Vũ, chạy ra ban công tiếp điện thoại.

Dạ Bạch Vũ cảm thấy tập gõ bàn phím thiệt khổ cực, mười ngón tay luôn lộn xộn, ngón tay cứ ấn nhầm chỗ, ấn vào phím khác, sau đó thì gõ nhầm cái gì đó, màn hình xuất hiện một màu đỏ thẫm. Len lén liếc mắt nhìn Trầm Việt Hi, thấy nàng không chú ý đến, sau đó thu về toàn bộ ngón tay, chỉ dùng 2 ngón trỏ đắc lực gõ phím. Haha, lần này tốc độ nhanh hơn, lại không che mất tầm nhìn, tỷ lệ chuẩn xác lên đến trăm phần trăm. Nhìn tốc độ cùng chuẩn xác không ngừng tăng cao, Dạ Bạch Vũ đặc biệt cảm thấy được mình đã thành công, ngón trỏ gõ bàn phím ngày càng hăng hái.

Trầm Việt Hi nói chuyện điện thoại trở về thì thấy nàng dùng hai ngón tay mổ cò trên bàn phím mổ tới mổ lui, nàng đem hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng liếc Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ cảm thấy được bầu không khí có chút bất thường, ngẩng đầu lên thấy Trầm Việt Hi lại càng hoảng sợ. Lập tức, gãi gãi tai, nói: "Làm vậy gõ chữ nhanh hơn một chút."

Trầm Việt Hi nặng nề thở ra, ngữ trọng tâm trường(Dạng thành khẩn) nói: "Hiện tại luyện tập như thế, chờ quen thuộc tự nhiên đánh cũng nhanh hơn. Vừa mới bắt đầu luyện mà tư thế không đúng mai mốt sẽ rất khó sửa đúng cách, tốc độ đánh chữ cũng sẽ bị hạn chế." Sau đó lại nói thêm, "Hơn nữa, gõ chữ như vậy là xấu!"

Dạ Bạch Vũ đỏ mặt cười cười, như đà điểu lui lui đầu về.

Tập một hồi, sợ nàng mệt, Trầm Việt Hi đi gọt trái cây đưa đến bên cạnh, sau đó mở Internet, nói cho Dạ Bạch Vũ biết online thế nào để tìm kiếm, thế nào để chơi. "Giống vậy, internet có rất nhiều công cụ tìm kiếm, giống như baidu(1 loại Google của Trung),Google, chờ chút, thông thường mà nói, internet có rất nhiều tài nguyên, về cơ bản em muốn thì có thể tìm được."

"Tôi muốn sơ đồ chế tạo vũ khí thì sao?" Dạ Bạch Vũ hỏi. Có thể biết súng chế tạo như thế nào cũng không tệ.

Thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a! "Em phải biết hack để xâm nhập vào cơ cấu của chính phủ, là có thể thấy." Trầm Việt Hi nói.

Dạ Bạch Vũ nhấp môi, nàng hiện tại đánh chữ còn khó khăn, sao có thể học cái đó a.

Trầm Việt Hi nói thêm, "Hơn nữa phải có dũng khí không sợ chết!"

Dạ Bạch Vũ vội vàng nói: "Thuận miệng nói một chút thôi." Cơ mật quốc gia sao có thể cho dân thường tùy tiện xem được.

Ban ngày vội vàng ra ngoài làm việc cùng Trầm Việt Hi, rảnh rỗi thì học vi tính, lướt web, dần dần, thao tác xử dụng máy vi tính cũng thành thạo hơn rất nhiều. Nàng ở nhà Trầm Việt Hi lên mạng tham gia vào một Forum đồng tính, thấy rất nhiều bài viết đồng tính, nàng cũng bắt đầu hiểu rõ cái thế giới thứ 3 này. Thì ra, tình cảm của đồng tính không phải cái loại như mình tưởng tượng, cũng không phải là phổ biến quá nhiều, đặc biệt là con gái và con gái, nó tinh khiết hơn và chân thật hơn, đó hoàn toàn là do một loại tác động từ tận trong tim dẫn đến.

Trầm Việt Hi nửa đêm khát nước, thức dậy tìm nước uống, kết quả thấy phòng Dạ Bạch Vũ đèn còn sáng, đoán chừng là cô nhóc kia lại lướt web, từ khi học được cách lên mạng, nàng đã hoàn toàn trở thành con nghiện Internet. Đi đến xoay nắm cửa phát hiện cửa cũng không có khóa, nàng đẩy cửa ra chỉ thấy Dạ Bạch Vũ đang nằm trên giường, đang ôm Laptop vẻ mặt xem chăm chú, mặt đỏ chót, sau đó chỉ thấy nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, rồi "Rầm!" một tiếng khép máy tính lại, tốc độ kia, dáng vóc hoảng sợ kia, giống như một đứa con nít làm chuyện xấu bị phát hiện. Có quỷ!(có tật giật mình) Trầm Việt Hi đi đến, cười như không cười nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ.

Mặt Dạ Bạch Vũ càng đỏ hơn, nàng rụt lui cổ, không dám nhìn Trầm Việt Hi.

Trầm Việt Hi cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia dường như đang hỏi nàng đang xem cái gì?

Dạ Bạch Vũ liếc mắt dò hỏi Trầm Việt Hi, thấy nàng không có ý buông tha, liền nói: "Tôi đang xem phim." Xem phim có thể biến thành bộ dạng này? Trầm Việt Hi mở máy tính xách tay ra, chỉ thấy trên màn hình đang phát bộ phim Les nào đó, đang đến giai đoạn tình tứ. Trầm Việt Hi ngẩng đầu, Dạ Bạch Vũ đã chui cả người vào trong chăn, ngay cả một cọng tóc cũng không lộ ra ngoài.

Dạ Bạch Vũ nằm trong chăn, muốn chờ Trầm Việt Hi đi khỏi, nhưng nàng lại không chắc Trầm Việt Hi có thật sự sẽ bỏ đi không, mơ hồ cảm thấy Trầm Việt Hi sẽ ghẹo nàng, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng. Quả nhiên, nàng vừa mới chui vào chăn không được 2 phút, thì đã cảm giác được phần nệm bên cạnh trùng xuống, hình như là Trầm Việt Hi lên giường. Dạ Bạch Vũ khẩn trương muốn chết, rất lo lắng sợ Trầm Việt Hi sẽ xốc chăn của mình lên. Lập tức nắm góc chăn gắt gao ép xuống, để nàng không có chỗ vén lên. Qua một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, nàng ở trong chăn buồn bực khó chịu, sắp thở không nổi nữa, len lén mở góc chăn lên, thấy Trầm Việt Hi ngồi bên cạnh, đang xem phim ngon lành.

Lập tức có âm thanh thở gấp truyền vào tai Dạ Bạch Vũ, khiến mặt nàng đỏ lên. Trầm Việt Hi cư nhiên đem tai nghe rút ra, âm thanh từ loa ngoài Laptop truyền ra, ban đêm vắng vẻ có thể nghe rõ mồn một.

Trầm Việt Hi cảm giác được động tĩnh của Dạ Bạch Vũ, nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: "Có gì mà xấu hổ, còn là thanh niên nữa đâu." Xốc chăn của Dạ Bạch Vũ lên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nàng nói: "Tới đây ngồi cùng nhau xem."

Khuôn mặt Dạ Bạch Vũ càng đỏ thêm, giống như ánh chiều nhuộm đỏ chân trời, nàng miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Trầm Việt Hi, trong lòng ảo não hỏi bản thân đang làm cái gì thế này, cũng hối hận tại sao bản thân không khóa cửa kỹ càng.

Màn 1 cảnh nóng bắt đầu, tiếng rên rỉ gợi cảm, khiến Dạ Bạch Vũ có chút kích động. Mùi hương nhàn nhạt trên người Trầm Việt Hi khiến nàng mất tập trung, nàng liếc nhìn Trầm Việt Hi, đúng lúc thấy được một nửa gương mặt Trầm Việt Hi, tai, vành tai, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa là...

Dạ Bạch Vũ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên óc, nàng nhanh chóng dời ánh mắt đi xoay qua hướng khác để gạt bỏ tư tưởng.

"A —— " Một âm thanh vô cùng sung sướng lại dường như vô cùng đau đớn từ trong Laptop truyền ra, tiến thẳng vào lòng nàng, kích thích toàn thân nàng như có một dòng điện xẹt qua, trong lòng đồng thời dâng lên một luồng khí nóng.

Tim Dạ Bạch Vũ đập vô cùng kịch liệt, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp, nàng thở sâu, nói với Trầm Việt Hi: "Có thể không xem không?" Thanh âm thay đổi, có chút khàn khàn khô khốc.

Trầm Việt Hi nghe âm thanh của nàng thay đổi, xoay đầu lại mỉm cười nhìn nàng, "Thế nào? Chịu không nổi?"

Mặt Dạ Bạch Vũ càng thêm đỏ, nàng gật đầu, nói: "Ách, cái đó có chút quá."

"Cái nào?" Ánh mắt Trầm Việt Hi mang theo tiếu ý, khóe miệng cười cười có chút xấu xa, có chút bỡn cợt.

Dạ Bạch Vũ tránh đi ánh mắt Trầm Việt Hi, nói: "Cảnh đó."

"Ha ha." Trầm Việt Hi cười khẽ, "Phim tình cảm người lớn mà không mãnh liệt như vậy thì còn làm phim làm gì? Tôi cảm thấy rất được."

Dạ Bạch Vũ mấp máy môi, nghĩ thầm, cô thích xem thì về phòng của mình mà xem. Một mình nàng xem thì sẽ cảm thấy nó khá tốt, còn có thể chịu được, nhưng Trầm Việt Hi ngồi bên cạnh nàng thì cảm thấy có chút sợ, trong lòng như có một con khỉ đang quấy nhiễu, không bình tĩnh được.

Trầm Việt Hi cười khẽ nhìn Dạ Bạch Vũ, thấy sắc mặt nàng càng ngày càng đỏ, hô hấp có vẻ gấp gáp, tay chân cũng luống cuống, lộ rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì. Trầm Việt Hi xấ́u xa cười, tựa lên người Dạ Bạch Vũ, ở vành tai nàng mà thổi khí vào, nói: "Có muốn không?" Còn cố ý cắn vành tai của nàng một chút.

Hơi thở ấm áp phả lên tai Dạ Bạch Vũ, tê tê nhột nhột, động tác khẽ cắn kia như một dòng điện đột nhiên tập kích Dạ Bạch Vũ, một cảm giác run rẩy xông vào óc, Dạ Bạch Vũ nhịn không được khẽ rên lên một tiếng "Ah" Nghe được thanh âm của mình, Dạ Bạch Vũ lùng túng vội vàng che miệng mình lại, âm thanh xấu hổ vừa rồi là từ miệng mình phát ra sao? Nàng liếc mắt xem Trầm Việt Hi, chỉ thấy vẻ mặt nàng lộ ra một nụ cười đáng ghét nhìn chằm chằm mình, như chờ đợi xem trò vui.

Dạ Bạch Vũ thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Trầm Việt Hi, nói: "Có gì đẹp mà nhìn, trên mặt tôi không có hoa đâu mà nhìn!"

Trầm Việt Hi khanh khách cười, nói: "Không có hoa, nhưng so với ngắm hoa thì vẫn tốt hơn." Cô nhóc kia, còn học được cả lời kịch.

Dạ Bạch Vũ xoay mặt đi, không thèm để ý đến nàng.

Trầm Việt Hi tiếp tục nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ, nàng biết chỉ cần nhìn chằm chằm nàng, nàng nhất định sẽ không biết phải làm gì, vứt bỏ vũ khí đầu hàng, chạy trối chết.

Quả nhiên, chưa tới 2 phút, Dạ Bạch Vũ đã chịu không nổi, nàng quay đầu lại, thở hồng hộc nhìn Trầm Việt Hi, ánh mắt khiêu khích trừng nàng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Dạ Bạch Vũ nhớ tới N năm trước có một lời thoại trong quảng cáo, "Nhìn ta nữa, ta đem ngươi ăn tươi!" Ăn tươi? Ăn làm sao? Giống như tối hôm đó Trầm Việt Hi ăn nàng như vậy hả?

Nghĩ đến đó, khuôn mặt Dạ Bạch Vũ lại đỏ, tim đập lại nhanh hơn, đồng thời cũng có chút không cam lòng, vì sao Trầm Việt Hi có thể ăn nàng, mà nàng lại không thể ăn Trầm Việt Hi? Nghĩ tới đây, nàng thở sâu, cố lấy dũng khí, chuẩn bị đi tới khiến cho nữ nhân xinh đẹp này chật vật chịu không nổi, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt Nữ Vương của Trầm Việt Hi, nàng lại bại trận, không dám mạo phạm, rồi lại cực kỳ không cam lòng, cuối cùng, uất nghẹn trong lòng ngực cả nửa ngày, phun ra được câu "Nhìn tôi nữa, tôi đem cô ăn tươi."

Trầm Việt Hi "Ha ha" cười, giương cánh tay ngọc ngà ra, ôm lấy Dạ Bạch Vũ, đặt môi mình lên môi nàng, xấu xa nói: "Tên tiểu tử kia, ngươi còn non lắm, xem ai ăn tươi ai." Đầu lưỡi nhẹ nhàng mà di chuyển trong miệng nàng, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy hương thơm của Dạ Bạch Vũ. Đối mặt với Dạ Bạch Vũ, cô luôn muốn ôm nàng vào lòng, luôn muốn nếm được mùi vị của nàng, nhưng từ sau đêm đó, nàng không dám mạo muội đụng đến Dạ Bạch Vũ, nàng quá tinh khiết, không bao giờ mở lòng, chỉ sợ phản tác dụng. Nhưng tối nay thấy Dạ Bạch Vũ lặng lẽ xem phim "người lớn", mới biết cô nhóc này đã hiểu được tình ái, nàng đã bước được bước đầu tiên ra khỏi u mê*.

*慒懂

Trên lý trí, cô muốn tránh xa Dạ Bạch Vũ càng xa càng tốt, không thể khiến nàng bước vào vòng tròn Les này được, nhưng là trên tâm tư tình cảm, cô lại muốn có Dạ Bạch Vũ, muốn giữ lấy nàng, muốn từng phút từng giây để nàng bên cạnh mình, ôm vào lòng, muốn phủ lấy đôi môi yếu ớt khêu gợi kia, muốn mỗi một tấc trên dung nhan thanh lệ của nàng đều hôn lên. Một khắc bước vào phòng nhìn thấy Dạ Bạch Vũ đang xem phim "người lớn" kia, cô hiểu mình nên rời khỏi phòng Dạ Bạch Vũ quay về phòng ngủ, nhưng cô luyến tiếc không nỡ rời đi, cô không muốn trong đêm nóng bỏng như thế này lại bỏ Dạ Bạch Vũ rồi quay về phòng của mình, cô muốn cảm xúc của mình đến được với Dạ Bạch Vũ, muốn làm bạn bên cạnh nàng. Vì vậy, cô nghe theo tâm ý của mình, lựa chọn ở lại, lúc đầu chỉ muốn cứ như vậy lẳng lặng ngồi cạnh nàng là tốt rồi, chỉ là không khí trong phòng có chút ám muội, phim tình cảm "người lớn" mãnh liệt vực dậy dục vọng của cô, cô muốn, muốn Dạ Bạch Vũ, cũng muốn khiến nàng muốn mình!

Oa ặc! Đột nhiên bị Trầm Việt Hi tập kích, tim Dạ Bạch Vũ nhảy dựng lên, nàng lại thất bại rồi!

Dạ Bạch Vũ mở to hai mắt, một cảm giác hoảng loạn xẹt qua đầu.

Trầm Việt Hi một tay chế trụ ót Dạ Bạch Vũ, nàng nhẹ nhàng mà ấn về hướng mình, một tay nằm trên lưng nàng nhẹ nhàng di chuyển, khiêu khích, hàm răng khẽ cắn lấy môi nàng.

Đôi môi mềm mại, mang theo hơi thở ấm áp cùng hương thơm đặc biệt của con gái, nhẹ nhàng mà ma sát, tạo ra một khoái cảm không nói nên lời. Dạ Bạch Vũ thầm thán hôn môi thật thoải mái.

Trầm Việt Hi từ môi chuyển xuống cổ Dạ Bạch Vũ, đầu lưỡi của nàng ở trên xương quai xanh quanh quẩn một hồi, tay nhẹ nhàng chuyển lên ngực Dạ Bạch Vũ, đặt lên nơi mềm mại kia, một tay chế trụ Dạ Bạch Vũ, đem nàng ổn định trong lòng mình.

Môi Trầm Việt Hi cùng đầu ngón tay như có ma thuật di chuyển trên thân thể Dạ Bạch Vũ tạo ra một luồn điện, đặc biệt lúc ngón tay nàng cợt nhả chiếc áo ngủ mỏng nhẹ nhàng nắm lấy nơi mềm mại kia, khiến Dạ Bạch Vũ nhịn không được mà phát lên một tiếng run rẩy.

"Không, không được." Dạ Bạch Vũ khẽ xoay đầu đi, tránh đôi môi của Trầm Việt Hi. Xấu hổ cùng bất an từ đáy lòng tràn ra, nhưng lại mơ hồ hy vọng nàng tiếp tục.

Trầm Việt Hi thấy nàng né tránh đôi môi mình, nhưng lại để lộ vành tai, Trầm Việt Hi đặt môi xuống, cô ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng mà gặm, cắn, ma sát. Ngón tay thon dài ôn nhu chạy dọc theo chiếc áo ngủ, trượt vào bên trong áo ngủ Dạ Bạch Vũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà khiêu khích vật hình tròn màu hồng phấn của nàng.

"A —— " Khoái cảm xông thẳng lên các dây thần kinh não, Dạ Bạch Vũ không tự chủ được thân thể giãy dụa, đầu hơi ngẩng lên, một tiếng rên khẽ từ trong miệng bật ra, nghe được tiếng rên của bản thân, xấu hổ cũng từ đó sinh ra, nàng gắt gao cắn môi, không để bản thân lên tiếng nữa. Nhưng hô hấp nặng nhọc kịch liệt phập phồng trong lồng ngực, không thể nào ức chế được.

Trầm Việt Hi cười khẽ, nàng thích nghe tiếng rên của Dạ Bạch Vũ. Sức lực bàn tay lại tăng thêm, đầu lưỡi ở vành tai nàng, bên tai, xương quai xanh những vùng nhạy cảm đều dao động, khoái cảm sung sướng càng châm thêm dục vọng. Dạ Bạch Vũ không ngừng run rẩy, cong người dậy đón lấy Trầm Việt Hi, gắt gao ôm lấy thân thể nàng, quấn lấy. Thân thể khô nóng trống rỗng, từng đợt dục vọng khoái cảm mang đến cảm giác không biết xoay sở như thế nào, Dạ Bạch Vũ đem bản thân vùi vào lòng Trầm Việt Hi, nhẹ nhàng mà cắn lên vai Trầm Việt Hi, tìm kiếm một chút yên lòng.

Cảm nhận được dục vọng của Dạ Bạch Vũ, Trầm Việt Hi như nhận được khích lệ, trong lòng như dâng lên một dòng lại một dòng nước ấm, nàng muốn được nhiều thêm nhiều thêm. Đầu ngón tay tháo mở áo ngủ, nhẹ nhàng mà đảo qua thắt lưng, đảo xuống bụng dưới, ở rốn nàng vẽ vài vòng tròn.

"A —— " Lần thứ 2 Dạ Bạch Vũ nhẹ nhàng lên tiếng, nghe được âm thanh của chính mình, Dạ Bạch Vũ cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ, xấu hổ vô cùng không gì sánh được, muốn cắn nàng sâu một chút để bản thân không thốt ra tiếng nữa, nhưng lại sợ Trầm Việt Hi sẽ đau, chỉ gắt gao nắm lấy chiếc mền, bỏ vào miệng để cắn.

"Đồ ngốc, đừng chịu đựng, tôi thích nghe tiếng em thốt ra." Trầm Việt Hi đến bên tai Dạ Bạch Vũ nhẹ giọng nỉ non, âm thanh quỷ dị như đang thôi miên người khác.

Dạ Bạch Vũ thả lỏng một chút, nhưng vẫn không dám để âm thanh của mình bật ra. Trầm Việt Hi cúi thân thể xuống, ngậm lấy viên hồng phấn trước ngực nàng, mút vào và khẽ cắn. Một tay hạ xuống thắt lưng nàng ôm lấy nó, tay kia từ rốn trượt xuống dưới, nhẹ nhàng mà trơn trượt vào quần, ở trên đùi nhẹ nhàng di chuyển, quần lót màu phấn hồng của nàng từ từ kéo xuống.

"Không!" Dạ Bạch Vũ khẩn trương, nàng kẹp lại hai chân của mình, cảm nhận được một luồng lại một luồng nhiệt lưu ẩm ướt từ theo thân thể chảy ra.

Trầm Việt Hi khóa đôi môi Dạ Bạch Vũ, hô hấp tăng lên, trong thân thể lại dâng lên một cảm giác khô nóng, dưới thân đã ẩm ướt. Nàng xoay tay lại cởi quần áo của mình xuống, quăng qua một bên, thân thể trần trụi dán lên người Dạ Bạch Vũ, quấn nhau mà ma sát, khiến Dạ Bạch Vũ bất tự giác cong người dậy đáp trả. Trầm Việt Hi nhân lúc Dạ Bạch Vũ cong người, tay di chuyển đến bắp đùi nàng, dọc theo bắp đùi thuận thế trượt vào, kề lên nơi riêng tư của nàng.

"Ách —— " Toàn thân Dạ Bạch Vũ cứng đờ, nhanh chóng kẹp lấy tay Trầm Việt Hi.

"Ngoan, thả lỏng, thoải mái một chút, nghe lời đi nào." Trầm Việt Hi nhẹ giọng dụ dỗ, môi nàng tinh tế nhẹ nhàng hôn lên trán lên mặt Dạ Bạch Vũ. Dạ Bạch Vũ từ từ thả lỏng, bình tĩnh lại, ngón tay Trầm Việt Hi đặt ở nơi riêng tư của nàng mà nhẹ nhàng di chuyển, ngón giữa khẽ xuyên vào một nửa trước cửa động nàng.

"A, ha..." Dạ Bạch Vũ cảm giác bản thân giống như rơi vào một vực sâu hắc ám, vô số luồng điện cùng cảm giác sung sướng hướng nàng kéo tới, lại có vô số trỗng rỗng hút nàng vào, khiến nàng muốn có càng nhiều. Ngón giữa Trầm Việt Hi ở lối vào nhẹ lưu luyến ở đấy, không tiến vào, càng làm cho nàng có chút khó chịu cùng không thể khống chế được, nàng muốn nàng tiến vào.

Trầm Việt Hi hạ xuống tai Dạ Bạch Vũ, hơi thở nặng nề hổn hển hỏi, "Muốn sao?"

Dạ Bạch Vũ không trả lời, gắt gao cắn lấy môi.

"Không trả lời tức là không muốn hả?" Trầm Việt Hi xấu xa dừng động tác lại, đầu ngón đặt trên nơi riêng tư của nàng, nhưng lại không hành động.

"Không —— " Dạ Bạch Vũ nhẹ giọng kháng nghị.

"Nga, thì ra là không muốn a." Trầm Việt Hi nhẹ nhàng xê dịch tay, như định lấy ra.

Dạ Bạch Vũ quả thực bị nàng dợt cho hâm rồi, nàng đưa tay vòng qua thắt lưng Trầm Việt Hi, muốn bảo nàng tiếp tục.

Trầm Việt Hi xấu xa dùng mũi cọ cọ vào mũi Dạ Bạch Vũ, nói: "Tôi muốn chính miệng em nói cho tôi biết có muốn hay không? Tôi không muốn miễn cưỡng em!"

Biết là Trầm Việt Hi cố ý, Dạ Bạch Vũ vừa tức vừa giận, há miệng cắn vào tay Trầm Việt Hi.

"Đau!" Trầm Việt Hi nhăn mặt, quay đầu nhìn lại, trên cánh tay đã có một dấu răng. "Hư quá!" Nàng nhẹ quát Dạ Bạch Vũ, cúi thân thể xuống lấp kín miệng Dạ Bạch Vũ, như cuồng phong tập kích quấn lấy toàn bộ.

Nhất thời, sắc dục như một cây đuốc được tưới thêm xăng, "Oanh" một tiếng bùng cháy lên mạnh mẽ...

"Tiểu Dạ!" Trầm Việt Hi đem Dạ Bạch Vũ ôm vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc nàng, cảm thấy có chút buồn ngủ.

Dạ Bạch Vũ đem khuôn mặt vùi vào lòng Trầm Việt Hi, trán đặt lên ngực, nàng rất rầu, nàng cũng từng là Chị Đại một thời, hô phong hoán vũ, tay không có thể quật ngã 7 8 gã đàn ông, thế mà tại sao lại bị một nữ nhân trói gà không chặt này "ăn" sạch sẽ từ trên xuống dưới?

Ngẩng đầu, nhìn Trầm Việt Hi, chỉ thấy nàng im lặng khép hờ hai mắt, vẻ mặt thanh thản và yên tĩnh, tản ra một phong thái như thánh nữ, đẹp đến không có thật. Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên môi Trầm Việt Hi, lên mũi, lên mày, lên mi mắt, mỗi một tấc trên ngũ quan, mỗi một tấc trên da thịt đều hoàn mỹ như vậy.

Trầm Việt Hi nhắm mắt lại, khẽ nắm cánh tay không an phận của Dạ Bạch Vũ lại, thì thào nói: "Bé cưng, ngoan ngủ đi, ta hơi mệt."

Dạ Bạch Vũ bĩu môi, nghĩ thầm cô mệt còn tôi thì không mệt chắc. Nàng xoay người đặt thân lên trên Trầm Việt Hi, đem nàng chế ngự dưới thân, nhẹ nhàng mà vuốt ve từng tấc trên da thịt nàng, cảm thấy làm như vậy với nàng hai người sẽ không có một khoảng cách nào với nhau. Nàng đem môi đặt lên môi Trầm Việt Hi, muốn biết hôn người khác có cảm giác gì. Đầu tiên là quét nhẹ qua môi nàng, sau đó nữa là ngậm lấy môi của nàng mà nhẹ nhàng mút vào, từng chút từng chút mút vào, giống như một đứa con nít đang mút kẹo. Nhưng nàng cảm thấy môi Trầm Việt Hi so với kẹo còn ngọt hơn rất nhiều rất nhiều, cũng mê người hơn rất nhiều, mút lấy môi của nàng, cẩn thận đem đầu lưỡi trượt vào miệng nàng, câu dẫn đầu lưỡi của nàng. Trầm Việt Hi mở hai mắt nhìn Dạ Bạch Vũ, lập tức lại nhắm lại, vòng tay ôm lấy nàng, đáp lại nụ hôn của Dạ Bạch Vũ, hai chiếc lưỡi cùng quấn lấy nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.