Giai nhân mở thư ra đọc mật báo, đọc đến cuối, khóe môi nhếch lên nở nụ cười trào phúng.
Sương Kính bỗng thấy ớn lạnh, “Dù tội giết người cũng đến rập đầu xin lỗi là cùng, tiểu thư cần gì phải làm đến mức này.”
Đôi mắt lạnh lùng liếc qua, “Tàn nhẫn lắm ư? Đây chỉ là thí nghiệm thôi.”
Sương Kính không dám gật bừa, nhưng ngại vì thân phận nên không tiện phản bác.
“Ta muốn xem xem những nhân nghĩa đạo đức đã ép Phi Khâm phải chết có dám làm theo không, bình thường đều nghiêm trang đạo mạo, đến lúc đối mặt với sinh tử mới nhận ra thật giả. Đúng là tưởng bọn chúng bảo thủ đạo lý dù chết cũng không thay đổi, thì ra tất cả đều là dối trá.” Nàng hờ hững vô tình nói, “Đã như vậy, bọn chúng có tư cách gì để sống.”
Sương Kính không hiểu song lại như biết chút chút, cuối cùng đành im lặng.
***
“Từ hôm nay trở đi ngươi tên là Tàng Phong, họ gì thì tùy ngươi.”
Âm thanh trong trẻo êm tai không có chút tình cảm, giống y hệt mẹ.
Dù lúc dỗ cậu thì mẹ vẫn hờ hững như vậy, hoàn toàn trái ngược hẳn với âm thanh ngọt ngào mềm mại của mấy di nương, có lẽ vì thế nên cha không thích mẹ.
Cũng vì thế ánh mắt nhìn cậu dần dần trở nên chán ghét lạnh lùng, làm như không thấy đi lướt qua. Cậu nhìn thẳng, chỉ một chút sơ suất đã bị hai tên khốn kiếp cưỡi trên người dụi đầu đập xuống đất, máu tươi chảy ra trước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214577/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.