Cho Tạ Khúc Hành và Thanh Lam lui ra, trong phòng chỉ còn Tạ Vân Thư đối mặt cùng vị phụ thân nghiêm túc.
Tạ Chấn Xuyên chắp tay sau lưng nhìn những bức tranh treo trên vách tường.
Một lúc sau, ông rút lấy cuộn tranh vẫn chưa hoàn thành bên bàn, bức tranh mở ra, một thiếu nữ lạnh lùng cũng dần xuất hiện, chân trần đung đưa lướt qua những bông sen hồng, màu tô rất nhạt, càng khiến đôi mắt đen láy thêm chấn động lòng người, trông rất sống động.
Lại rút một cu khác ra, thiếu nữ cuộn mình trên giường ăn anh đào, tóc như nước xõa tràn hai vai, trên gương mặt có đôi nét nhàm chán, ngón tay trắng muốt cùng anh đào đỏ tươi, tự có ý nhị thơ ngây.
Hết cuộn này đến cuộn khác, tất cả đều là cùng một người, tuy ăn vận khác nhau nhưng đều chung dáng vẻ hoạt bát, mỗi một nụ cười hay cái nhăn mày đều rất động lòng. Đợi đến khi mở cuộn tranh cuối cùng ra, Tạ Vân Thư không nhịn nổi nữa.
“Cha!”
Liếc nhìn nét mặt khó xử của người con trai, Tạ Chấn Xuyên mở cuộn tranh ra.
Thiếu nữ trong tranh uể oải nằm nhoài bên mép giường, tay ngọc rũ xuống, đôi hàng mi khép hờ, gò má mềm mại đỏ hây hây. Vạt áo hơi hở, xương quai xanh xinh xắn ẩn hiện, vòng eo thon nhỏ như chẳng chịu nổi một chiếc ôm siết.
Tạ Vân Thư đỏ mặt, bụng thầm ảo não, những bức tranh này do đích thân hắn tự tưởng tượng rồi vẽ ra, không nghĩ là sẽ có người ngoài xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214496/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.