Hai người ở trong phòng suốt cả một ngày.
Mưa rơi mênh mang liên hồi, sắc trời tối mù làm lòng người sinh ra ảo giác đêm dài chưa dứt.
Đồ ăn do Lý thúc sai người đưa đến, rồi hắn lại đi ra xách vào. Còn nàng mặc trung y ngồi trên giường ăn, chân để trần tóc xõa tung, như thể quay về tuổi thơ.
Hắn đút nàng ăn những món nàng thích, chiều chuộng mỉm cười như với một đứa bé.
“Nàng thích đồ ăn Dương Châu.” Hắn nói chắc nịch.
Nàng gật đầu, “Hình như thế.”
“Liệu có phải nàng từng đến Dương Châu không?”
Nàng ngẩn người, thoáng nhìn đi nơi khác, “Không biết.”
“Chỗ ở lúc trước của nàng trông ra sao?”
“Có một khoảng sân rất lớn, hành lang rất dài, mỗi lần trời mưa là mẹ sẽ ôm ta ngồi dưới hiên nghe mưa rơi, lại nhìn mấy khóm hoa dưới bậc thềm đung đưa lay động…” Nàng nhoẻn miệng cười, lại trở nên tinh nghịch, “Nhưng thật ra là do bị ta cầm lắc đó, con người ta khó ngồi yên một chỗ được.”
“Nàng còn nhớ mình tên gì không?”
Im lặng một hồi, nụ cười trên mặt nàng dần tắt, “Không quan trọng. Dù trước đây ta tên gì thì bây giờ cũng là Ca Dạ.”
“Vì sao không gọi ta là Thù Ảnh nữa?”
“Rời khỏi Thiên Sơn, ngươi đã không còn là chiếc bóng* của trước đây.” Nàng hời hợt đáp.
(*Ảnh nghĩa là chiếc bóng.)
“Vậy vì sao không chịu gọi tên ta?” Hắn tiếp tục truy hỏi.
Thời gian im lặng càng lâu hơn, khóe môi nàng bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214476/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.