Hoa liễu bên bờ rũ xuống mặt nước, trải dài từ lầu các cho tới trên núi.
Sấu Tây hồ rộng mười dặm, là thắng cảnh từ thời kỳ Lục triều cho đến nay.
Thuyền hoa lướt trên mặt nước, sắc núi phản chiếu đẹp không bút nào tả xiết. Tạ Vân Thư đứng một bên hết chỉ đông chỉ tây kể nàng nghe nào truyền thuyết nào chuyện xưa, bình về nhân vật phong lưu từ thời Lục triều, biết rõ từng chuyện như lòng bàn tay. Ca Dạ hứng thú nghe chuyện, hai người ngồi trong thuyền lúc thì chơi đoán*, khi lại đánh cờ ngắm cảnh, vô cùng vui vẻ sảng khoái. Đến lúc tới cầu Nhị Thập Tứ thì hoàng hôn cũng buông xuống, thuyền đi quanh hồ dần tụ lại, tất cả đều tạm nghỉ chân ở đình nhỏ cạnh cầu.
(*Một trò chơi, thường dùng làm tửu lệnh, lấy hạt dưa, hạt sen hoặc các con cờ đen trắng nắm trong lòng bàn tay, để người khác đoán chẳn lẻ, số lượng hoặc màu sắc, người đoán trúng thì thắng.)
Ca Dạ ngạc nhiên, “Bọn họ đang đợi gì vậy?”
“Nàng sẽ biết ngay thôi.” Tạ Vân Thư nắm tay nàng đi ra khỏi thuyền hoa, đứng đợi ở mũi thuyền.
Đình xây gần mé nước, trông nhỏ xinh mà lại rất nên thơ.
Trăng sáng như sương, ánh trăng bàng bạc ôm chầm cả đất trời, bóng trăng dập dềnh thuyền hoa lay động. Tất cả im lặng khoảng một nén hương, rồi ngay sau đấy hơn mười ca nữ vấn hai búi tóc nối đuôi đi ra, trên váy các nàng điểm xuyết những bông lựu đỏ, ống tay áo dài phất phơ như mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214455/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.