Tiêu Thế Thành nhìn theo bóng lưng của hai người mà thở dài.
“Ngươi nói đúng, quả nhiên không thể thu phục cô ta được.”
Xích Truật cũng nhìn theo, nét mặt khá phức tạp, “Dù rời khỏi Thiên Sơn rồi, cô ta vẫn là Tuyết sứ.”
“Cô ta lợi hại đến vậy sao?” Tiêu Thế Thành không cam lòng hỏi, tuy trong lòng biết tỏng đáp án.
“Thế tử cũng thấy rồi đấy.” Ngẫm nghĩ một hồi, Xích Truật không khỏi tự giễu, “Năm đó dù đã trúng Thanh Già tán mà cô ta vẫn chạy thoát khỏi mật thất, lại còn giết sáu tùy tùng của ta, đến nay vẫn không đoán ra được cô ta làm như thế nào.”
“Đúng là đáng tiếc.”
“Có khi nước sông không phạm nước giếng lại là chuyện tốt, cô ta đã hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện của Tạ gia nữa.”
“Đó là vì ta không còn cơ hội.” Tiêu Thế Thành hờ hững đáp, “Muốn khôi phục thế lực của Nam quận thì chí ít cũng phải mất năm năm.”
“Thất thủ lần này chẳng qua chỉ là tạo hóa trêu người mà thôi.” Trùng hợp thế nào lại kéo cả ma tinh ở Tây Vực vào, thực khiến người khác phải thở dài.
“Tạ Vân Thư! Coi như hắn may mắn.”
“Thế tử không định rêu rao à?”
“Cô ta nói đúng, ta không đánh cược được.” Xưa nay chưa từng thấy Tiêu Thế Thành có vẻ mặt bó tay như lúc này, “Hơn nữa chọc giận Tạ gia cũng chỉ thêm hỏng việc, hiện tại còn chưa phải lúc.”
“Thế tử anh minh.” Không biết vì sao, Xích Truật lại âm thầm thở phào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214453/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.