Mặt trời lên cao ba sào mà Ca Dạ vẫn chưa dậy. Gõ cửa không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn vén rèm đi vào.
Suối tóc đen nhánh xõa dài trên giường, cơ thể cuộn tròn đang lật xem một cuốn sách thuốc, tóc mái phủ xuống che lấp chân mày, dung nhan tựa tuyết còn trắng hơn ngày thường, hàng mi run run, hai mắt tập trung nhìn vào cuốn sách.
“Sao vẫn chưa dậy?”
“Ngủ muộn.” Nàng chỉ đáp đơn giản rồi vất sách qua một bên, mệt mỏi nằm phịch xuống đệm trắng, chăn trên người đắp xốc xếch.
Hắn vừa đưa tay toan vén tóc thì đã bị nàng đẩy ra.
“Sao thế.” Ngón tay hơi đau, hắn khó hiểu hỏi.
Ca Dạ không lên tiếng.
Sửng sốt hồi lâu, một suy nghĩ khác thường len lỏi bên trong, “Nàng đang giận sao?”
Hắn không dám tin, nhưng lại không tìm được lý do nào khác giải thích cho sự khác thường vô hình của nàng.
“Chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả.” Nàng cau mày vén chăn ngồi dậy, y phục chỉnh tề nhăn nhúm – nàng mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Mơ hồ cảm thấy có điều kỳ lạ, có điều hắn chỉ đổi câu hỏi.
“Tiêu Thế Thành mở tiệc mời, nàng định làm gì đây?”
Ca Dạ ngồi trước gương chải tóc, giọng điệu vẫn lạnh lùng, “Đi xem sao rồi tính.”
“Rành rành là tiệc có chủ đích.”
“Vậy thì phải thế nào?” Nàng liếc nhìn qua mặt gương đồng, “Ngươi không cần đi, chuyện này không liên quan gì tới ngươi.”
Lại kéo giãn khoảng cách nữa rồi, hắn vờ như không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214439/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.