Túy Tiên lâu nổi tiếng nhất Dương Châu vốn nên đông khách như thường mới phải.
Nhưng nay trên tầng ba lại khá yên tĩnh, chỉ có một vài vị khách quý.
Mấy thùng băng to tỏa ra hơi lạnh xua đi khí nóng, trái cây ướp lạnh đặt ngay ngắn trên khay, nước đọng ngoài vỏ trông càng tươi ngon, khiến cơn thèm thuồng như tăng gấp bội.
Tứ Dực ngắm nhìn phố xá bình phẩm đủ điều, Bạch Phượng Ca cùng thị nữ dựa vào lan can cười đùa lanh lảnh, Tạ Khúc Hành đứng cạnh bên, Tống Vũ Thương phe phẩy quạt xếp trò chuyện câu được câu chăng.
“Lão đại đi đón chúa thượng ở đâu vậy, sao lâu thế mà vẫn chưa đến.” Lam Hiêu sốt ruột.
“Sắp rồi.” Mặc Diêu tính toán thời gian.
“Vì sao chúa thượng không đi Tạ gia với chúng ta?” Bích Chuẩn hỏi ra nghi vấn đã lâu.
“Ai mà biết được nàng nghĩ gì chứ, càng ngày càng kỳ quái.” Lam Hiêu nhún vai, thôi tìm hiểu, “Ít nhất trước kia còn có thể hiểu được.”
“Ngươi thấy lạ lắm à? Trái lại ta thấy nàng bây giờ mới giống người thường hơn.” Mặc Diêu phản bác, “Không còn vẻ khác người như trước.”
“Nói thế thì… nàng ta có từng bình thường à?” Ngân Hộc sờ cằm ra vẻ đăm chiêu.
Tứ Dực trố mắt nhìn nhau, xúc động lắc đầu.
“Các ngươi đang nói Diệp cô nương hả? Sao lại sợ nàng ta, trước đây nàng ta dữ với các ngươi lắm à?” Không cam lòng khi không biết gì, Tống Vũ Thương lắm chuyện chen vào.
“Không dữ.” Lam Hiêu thành thực trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-hanh-ca/2214438/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.